Vô Thượng Thần Đế

Chương 311: Hỏi Một Câu Trăm Vạn

Hiện tại, hắn sắp gặp là một vị địa khí sư, địa khí sư, đó là đại sư đứng ở đỉnh toàn bộ Nam Vân Đế Quốc.
Một tiếng cọt kẹt, cửa bị mở ra.
- Ha ha, Hồng Trần đại sư, cửu ngưỡng cửu ngưỡng!
Mục Vân mặc tử y, đi đến, cười ha ha nói.
- Vị này...
- Hắn chính là luyện khí sư của Thông Thần các chúng ta, địa khí sư hạ phẩm Tử Mộc tiên sinh.
Địa khí sư hạ phẩm? Hắn?
Nhìn Mục Vân, Hồng Trần khó tin nói.
Còn trẻ như vậy mà đã là địa khí sư hạ phẩm, thực sự là...
- Không biết Hồng Trần đại sư tìm tại hạ là có chuyện gì?
Mục Vân âm thanh yêu dị nói.
- Khụ khụ... Lão hủ thấy đại sư luyện chế địa khí hạ phẩm, quan sát khế văn trong đó thì phát hiện mấy vấn đề, muốn hỏi thăm đại sư muốn giải quyết như thế nào, mấy vấn đề này cũng là mấy vấn đề mấu chốt quấy nhiễu ta bấy lâu nay.
- Quấy nhiễu ngài?
Mục Vân lễ phép nói:
- Ta nghĩ Hồng Trần đại sư đã sờ đến nơi mấu chốt luyện chế địa khí, chỉ sợ mấy giải khai vấn đề này sẽ là lúc Hồng Trần đại sư bắt đầu luyện chế địa khí hạ phẩm.
- Không sai!
Hồng Trần kích động nói.
- Tốt! Hồng Trần đại sư mời hỏi, một vấn đề một trăm vạn linh thạch thượng phẩm!
- Một trăm vạn? Linh thạch thượng phẩm?
Nghe thấy Mục Vân trả lời như vậy, Tề Minh, Cổ Vũ Phàm ngốc tại chỗ.
Ngay từ đầu, Mục Vân rõ ràng nói là mười vạn, thế nào đảo mắt đã thành một trăm vạn rồi?
- Một trăm vạn... Tốt!
Cắn răng, Hồng Trần đại sư lại một hơi đồng ý.
Một trăm vạn linh thạch thượng phẩm, chỉ cần là có thể giúp cho hắn trở thành địa khí sư hạ phẩm, một ngàn vạn cũng đáng!
Thân là một huyền khí sư cực phẩm nổi tiếng lâu đời trong đế quốc, Hồng Trần tích lũy cũng không ít.
- Xin hỏi năm nay đại sư bao nhiêu tuổi?
- Vấn đề thứ nhất, ta năm nay vừa được hai mươi ba tuổi!
- Cái gì?
Hồng Trần ngẩn người, đây chính là vấn đề thứ nhất rồi?
Càng làm cho hắn kinh ngạc chính là, Tử Mộc trước mắt chỉ mới hai mươi ba tuổi.
Hai mươi ba tuổi đã là địa khí sư hạ phẩm, chuyện này quả thực là... Phi nhân loại!
- Vấn đề thứ hai!
- Tử Mộc tiên sinh, xin hỏi lúc ngài khắc đạo khế văn minh trúc thứ ba trăm sáu mươi bảy, hình như đã thay đổi chấn động khế văn và quỹ tích hoãn phụ khế văn, vì sao lại vậy?
- Bởi vì bảo đao quan trọng nhất là cương liệt, thế nhưng nếu quá cương liệt thì sẽ dễ gãy, mà Lục Sâm yêu cầu là ba phần sát khí, nhất định phải dùng chậm rãi phóng xuất ra, mà lại...
Mục Vân chậm rãi mà nói, mỗi một vấn đề của Hồng Trần, hắn đều ứng đáp trôi chảy.
Dần dần, một vấn đề lại một vấn đề bị hỏi ra, Tề Minh vẫn ở bên cạnh bắt đầu ghi chép, mà cuối cùng, Hồng Trần rốt cục triệt để thở phào nhẹ nhõm.
- Tề Minh, thống kê một chút, Hồng Trần đại sư đã hỏi tổng cộng bao nhiêu vấn đề!
- Tổng cộng là ba mươi sáu, quy ra thành linh thạch thượng phẩm chính là ba ngàn sáu trăm vạn!
Tề Minh cười hắc hắc nói.
Cái gì?
Nghe thấy lời này, Hồng Trần triệt để trợn tròn mắt, trong bất tri bất giác, hắn đã hỏi ba mươi sáu vấn đề.
Ba ngàn sáu trăm vạn linh thạch thượng phẩm, đây quả thực là tích súc cả một đời của hắn!
- Như vậy đi, giảm giá cho Hồng Trần đại sư, chỉ cần một ngàn tám trăm vạn linh thạch thượng phẩm là được.
Mục Vân mỉm cười, quay người rời khỏi.
Trả lời vấn đề như vậy, so với việc luyện chế địa khí hạ phẩm thì nhẹ nhõm hơn rất nhiều, động động miệng đã kiếm được hơn một nghìn vạn linh thạch thượng phẩm, quả thực là phất nhanh.
Từ một trận chiến ba năm trước đây, Mục Vân đã triệt để hiểu rõ.
Bọn người Hồng Trần, Mạc Khánh Thiên, Trương Tử Hào chỉ là nhìn trúng tài hoa của hắn, không tính là bằng hữu với hắn, cho nên hắn gặp nạn, bọn hắn sẽ không xuất thủ.
Không phải bằng hữu, cũng không phải địch nhân.
Người như vậy là thích hợp nhất lấy ra kiếm tiền.
Thông Thần các muốn phát triển lớn mạnh, linh thạch là nhất định không thể thiếu!
Mà bây giờ, kế hoạch của Mục Vân chỉ vừa bắt đầu thôi.
Lần này, hắn không muốn muốn dựa vào bất kỳ kẻ nào, chỗ hắn dựa vào là thực lực.
Cho nên lần này thu phục Địa Sát đường, hắn cũng không ngây thơ đến mức hi vọng hai người Lãnh Nguyệt và Trần Vũ mang ơn, chỉ có một mực bóp bọn hắn ở trong lòng bàn tay thì mới là thực lực có thể dựa vào nhất.
- Cổ gia, Lâm gia, Hoàng Thất, Lục Ảnh huyết tông, các ngươi không nên gấp gáp, chậm rãi chờ đợi, Nam Vân Đế Quốc từ một khắc Mục Vân ta trở về kia đã chú định sẽ trở nên lần nữa náo nhiệt lên.
- Tam nhiệm tộc trưởng Mục gia đều chết trong tay các ngươi, thế nhưng ta còn sống, Mục Vân ta sống, Mục gia sẽ lại lần nữa quật khởi!
Liên quan tới những ngày qua Thông Thần các đã thu được bao nhiêu, Mục Vân không có thời gian đi xem, cũng không tới phiên hắn xem, Vương Tâm Nhã sớm đã làm xong tất cả.
Dùng để mời chào cường giả, thụ bán thần binh, đan dược, mua vật liệu luyện dược, luyện khí, mọi việc đều cần linh thạch để vận chuyển.
Mấy lần động tác này khiến cho Thông Thần các dần dần có thể ứng phó khốn cảnh trước mắt.
Mà Thánh Đan các bởi vì chuyện này mà thanh danh dần dần bay lên, ngược lại võ giả Thông Thần các mua bán giao dịch càng ngày càng nhiều.
Ban đêm, bầu trời không trăng.
- Tối nay nhất định là một đêm không yên tĩnh!
Ngẩng đầu nhìn lên trời, Mục Vân khẽ thở dài một tiếng, lẻn vào trong bóng đêm.
Hắn nhớ rõ, ban ngày Mộ Bạch đã nói với Lục Sâm.
- Lục Sâm, hôm nay ngươi lấy đi bảo đao của bản các chủ, bản các chủ nhất định sẽ để ngươi chết không có chỗ chôn!
Tốt!
Trong lòng Mục Vân vui sướng, chết không có chỗ chôn tốt, chỉ là không cần Mộ Bạch động thủ, hắn sẽ giúp Mộ Bạch làm chuyện này.
Hiện nay, Lục Ảnh huyết tông tổng cộng có mười vị đường chủ trú đóng ở trong Nam Vân Đế Quốc, một vị tôn sứ.
Dưới tay mười vị đường chủ này đều phụ trách một vạn người, đóng tại từng địa vực trong Nam Vân thành.
Mà tối nay, Lục Sâm trở lại chỗ ở, trong lòng rất vui vẻ.
Một món bảo bối giá trị năm trăm vạn linh thạch thượng phẩm, tay không bắt sói đạt được, sao hắn lại có thể không vui.
Mà về phần Mộ Bạch, hắn mới mặc kệ Mộ Bạch.
Nơi này là Nam Vân Đế Quốc, là địa bàn của Lục Ảnh huyết tông, cho dù là tam đại gia tộc cũng không dám lỗ mãng, Thánh Đan các chỉ là phân các của Thánh Đan tông tại Nam Vân Đế Quốc mà thôi.
Hắn dám đến, tuyệt đối để cho một vạn tinh binh mãnh tướng dưới tay mình trực tiếp diệt.
Ban đêm, ngồi ngay ngắn ở phía trước cửa sổ, nhìn bảo đao trước mặt, hai mắt Lục Sâm tỏa sáng.
Đao tốt như vậy, dù sao cũng nên có cái tên mới đúng.
- Huyết Văn Đao!
Lục Sâm đắc ý nói:
- Cứ gọi là Huyết Văn Đao.
- Tên rất hay!
Đột nhiên, phía sau vang lên một âm thanh, Lục Sâm muốn mở miệng nói chuyện, thế nhưng một bóng người lại nháy mắt khống chế hắn.
Đóa đóa hỏa liên màu tím nở rộ trên thân thể của hắn.
- Nếu ngươi hô to một tiếng, ta sẽ để ngươi sống không bằng chết.
- Ngươi là ai? Muốn làm gì?
Cảm nhận được nhiệt độ cực nóng, Lục Sâm sợ hãi.
- Ngươi muốn bảo đao, ta có thể cho ngươi.
- Chỉ là địa khí hạ phẩm mà thôi, ta còn không thèm!
Mục Vân lạnh lùng nói:
- Ta là ai? Ngươi không biết sao?
Đi tới trước mặt Lục Sâm, Mục Vân gỡ mặt nạ che mặt ra, cười nói:
- Biết ta là ai chưa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận