Vô Thượng Thần Đế

Chương 2307: Thiên Kiếm Tử đời thứ tư?

Mặt trời chói chang trên bầu trời, một đạo kim quang từ trên trời giáng xuống, hướng Mục Vân, giết tới.
Không nói hai lời, thân ảnh Mục Vân bay nhanh, nhưng kim quang kia có tốc độ nhanh hơn, chém về phía Mục Vân.
Tiếng bùm bùm vang lên, đó là tiếng của tốc độ quá nhanh, không khí đều bị đốt cháy.
Thế nhưng, tốc độ Mục Vân nhanh, kim quang trường kiếm kia còn nhanh hơn.
Dần dần, trường kiếm bao phủ trên người Mục Vân.
Đột nhiên, Mục Vân cảm giác được, cả thanh trường kiếm giờ khắc này hóa thành một đạo kim mang, chiếu xạ trên người mình.
Mà lúc này, phía chân trời, tiếng phá không vang lên, từng đạo truyền ra, toàn bộ hướng Mục Vân giết tới.
Tiếng ầm ầm, liên tiếp, ba mươi ba thanh trường kiếm hình thái khác nhau, hiện tại, tựa như vịt con đuổi theo vịt mẹ, toàn bộ phi nước đại mà đến.
- Mẹ kiếp!
Nhìn thấy cảnh này, Mục Vân hoàn toàn sửng sốt.
Hắn muốn chạy, nhưng trường kiếm màu vàng kia hiện tại bao phủ, trói chặt hắn lại, hắn căn bản chạy không thoát.
Lần này, xong đời rồi.
Ông…
Ba mươi ba thanh tiên kiếm bắn tới với tốc độ cực nhanh, mang theo từng đạo hỏa quang vào hiện tại đột nhiên dừng lại, giống như một đạo thiểm điện đi tới mặt đất, đột nhiên bị mắc cạn ở trên mặt đất.
Ba mươi ba thanh tiên kiếm giờ khắc này vây quanh Mục Vân, từng thanh tiên kiếm phát ra tiếng đinh đinh đang đương, vây quanh Mục Vân ở trung ương.
Mà hiện tại, từng tiếng phá không vang lên.
Phía chân trời, từng đạo thân ảnh lướt qua không trung mà đến.
Mấy thân ảnh kia có tốc độ cực nhanh, dừng lại ở giữa không trung, ai nấy đều nhìn về nơi này.
Vương Tâm Nhã trước đó thấy thấy, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng nhìn thấy ba mươi bốn thanh kiếm tựa hồ không có thương tổn Mục Vân, an tâm.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều ngẩn ra.
Toàn thân cao thấp Kiếm Nam Thiên giờ khắc này tựa hồ có chút khống chế không được tiên khí trong cơ thể.
Kiếm Vô Song biết, đây là bởi vì Kiếm Nam Thiên hiện tại rất kích động.
Mục Vân trong nháy mắt nhìn thấy nhiều người vây quanh, có chút xấu hổ.
Hắn biết, đây là ba mươi ba thanh tuyệt thế tiên kiếm của Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, mà đoạn kiếm kim quang lấp lánh kia chính là của một thanh tiên kiếm vạn năm trước làm hắn bị thương nặng.
Kình Thiên Kiếm.
Nhìn thấy cảnh này, Mục Vân không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
- Bái kiến môn chủ.
Mục Vân chắp tay khom người nói:
- Đệ tử Mục Vân, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, làm cho môn chủ hưng sư động chúng như thế...
Mục Vân chắp tay khom người, cúi đầu xuống.
Thế nhưng hiện tại, Kiếm Nam Thiên tựa hồ không nghe được hắn đang nói gì, căn bản không thèm để ý.
Biến hóa này khiến Mục Vân nhất thời cảm thấy bất đắc dĩ.
Trong lòng cũng có chút thấp thỏm.
Mà hiện tại, ba vị Thủy Tổ trưởng lão từ trước đến nay không xuất hiện cũng hàng lâm.
Túc Tinh Hải, Nhuế Dực, Hứa Lâm ba người, xuất hiện trong không trung.
- Sư tổ.
Mục Vân nhìn thấy Hứa Lâm, cung kính bái lạy.
Vương Tâm Nhã hiện tại cũng đi tới, nhìn Nhuế Dực, chắp tay nói:
- Vãn bối kiến kiến tiền bối.
Tam đại Thủy Tổ trưởng lão xuất hiện, khiến cho các đệ tử khác đều chắp tay, không dám chậm trễ.
- Ha ha...
Hứa Lâm có vẻ rất hưng phấn, cười ha ha nói:
- Mục Vân, đứng lên đi. Được ba mươi ba thanh tiên kiếm của tông môn chọn làm Thiên Kiếm Tử của Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn chúng ta! Thiên kiếm tử đời thứ tư.
Vừa nghe lời này, cả trường xôn xao.
Mục Vân, được chọn làm Thiên Kiếm Tử.
Ngay cả Mục Vân cũng sửng sốt.
Hắn biết, Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn lựa chọn Thiên Kiếm Tử chính là do ba mươi ba thanh tiên kiếm dẫn động, ba mươi ba thanh tiên kiếm không biết có tác dụng gì, không biết lựa chọn như thế nào, nhưng mỗi một vị Thiên Kiếm Tử được ba mươi ba thanh tiên kiếm lựa chọn đều là thiên chi kiêu tử.
Nhưng hắn không biết ba mươi ba thanh tiên kiếm lại lựa chọn như thế.
- Nhầm rồi phải không?
Mục Vân chắp tay nói:
- Vãn bối biết, Thiên Kiếm Tử của tông môn một vạn năm mới xuất hiện một cái, hiện tại thời gian hiển nhiên không đúng.
Nghe được lời này, có một số đệ tử cũng gật đầu.
- Làm sao có thể nhầm.
Hứa Lâm vô cùng vui vẻ.
Đồ đệ của hắn là Thiên Kiếm Tử, hiện tại đồ tôn cũng là Thiên Kiếm Tử, ngày sau ở tông môn, quyền thế của Hứa Lâm hắn sẽ lớn hơn.
- Môn chủ...
Hứa Lâm nhìn Kiếm Nam Thiên, do dự nói.
- Đúng vậy, ba mươi ba thanh tiên kiếm tự chủ lựa chọn, chúng ta đều không thể can thiệp! Kiếm Nam Thiên hiện tại cũng gật đầu nói.
- Môn chủ.
Túc Tinh Hải xuất thân, chắp tay nói:
- Việc này quá kỳ quặc, hiện tại, cũng không phải lúc Thiên Kiếm Tử xuất hiện.
- Túc Tinh Hải, ngươi nói thế có nghĩa gì?
Hứa Lâm bất mãn nói:
- Ta hỏi ngươi, ban đầu, Thiên Kiếm Tử của Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn ta chính là mười vạn năm một lần, từ sau khi đến môn chủ đương nhiệm là Kiếm Nam Thiên, liền thành ba vạn năm một lần, sau đời Diệt Thiên Viêm, chính là một vạn năm xuất hiện một vị, ai quy định, chỉ có thể trong vòng một vạn năm xuất hiện một gã Thiên Kiếm Tử?
- Hứa Lâm, ngươi nói thế có ý gì? Mỗi một lần thay đổi, đối với kiếm môn chúng ta đều có ưu có khuyết.
Túc Tinh Hải mở lời:
- Ngươi đừng quên giáo huấn của Diệt Thiên Viêm năm đó....
- Ta tự nhiên sẽ không quên, nhưng ngươi chẳng lẽ quên, thời điểm khi môn chủ xuất hiện cũng thay đổi như thế, hiện tại môn chủ không phải dẫn dắt Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn chúng ta vẫn luôn trở nên mạnh mẽ? Sự thật chứng minh, thời gian thay đổi, có tốt và xấu, ngươi làm thế nào để biết, là tốt hay xấu?
- Mục Vân này là đồ đệ của Lâm Văn Hiên, Lâm Văn Hiên đối với tông môn hiện tại là tâm tính gì, trong lòng ngươi ta biết rõ.
Túc Tinh Hải một lần nữa nói:
- Ngươi cho rằng, tên này thích hợp làm Thiên Kiếm Tử?
- Túc Tinh Hải, ngươi nói lời này có ý gì?
Hứa Lâm nhất thời nổi giận.
- Lâm Văn Hiên làm sao? Vạn năm trước, Lâm Văn Hiên đuổi giết Lục Thanh Phong, nếu không phải trong tông môn có người âm thầm động tay động chân, Lâm Văn Hiên sẽ bị nhốt vạn năm? Hắn vì tông môn trả giá, thế nhưng có người lại hy vọng hắn không được chết dễ dàng.
- Mà như thế cũng thôi đi, sau khi Lâm Văn Hiên thoát khốn, trở lại tông môn, có làm chuyện gì bất lợi đối với tông môn chưa?
Nghe được lời này, Túc Tinh Hải cười nhạo nói:
- Hiện tại không làm, không có nghĩa sau này không làm.
- Lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử.
- Ngươi dám cam đoan, Lâm Văn Hiên trung thành tận tâm đối với tông môn?
Túc Tinh Hải lần thứ hai quát.
Hai vị thủy tổ trưởng lão lớn tiếng cãi nhau, không chút bận tâm đến hình tượng.
Nhuế Dực đại sư hiện tại hạ xuống, đứng ở bên cạnh Vương Tâm Nhã, không nói một lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận