Vô Thượng Thần Đế

Chương 431: Hủy Diệt Đại Quân

Chỉ là, vừa cứng rắn ứng đối, Chiến âm kinh ngạc phát hiện, thiên hỏa của Mục Vân đối với hắn có tính ăn mòn và đốt hóa mãnh liệt, dần dần, ma khí xung quanh người hắn, càng ngày càng ít.
Bình thường mà nói, ma khí của Ma tộc giống như nhân loại tu luyện chân nguyên, nhưng ma khí đối với nhân loại có sự thôi hóa, phóng thích ra tà niệm từ đáy lòng nhân loại.
Nhưng đối với Mục Vân, ma khí căn bản khó mà tới gần thân thể của hắn.
Từng đạo ma khí lăn lộn, thân thể Mục Vân lăng không đứng thẳng, không trốn không né.
Ma khí kia căn bản là không có cách nào tới gần thân thể của hắn.
Nắm giữ thiên hỏa hộ thể, trong nháy mắt ma khí đến gần hắn đã bị thiên hỏa triệt để bốc hơi.
Chiến âm suy nghĩ, thực sự là quá đơn giản!
- Hiện tại, hiểu rõ thiên hỏa cường đại sao?
Mục Vân tuy nói như thế, thế nhưng từ đáy lòng cũng đúng là kinh ngạc, Chiến âm này không hổ là thiên tài được Ma Vương coi trọng, ở dưới thiên hỏa của hắn lại còn có thể kiên trì lâu như thế.
- Chỉ là thiên hỏa, đáng là gì.
Quát khẽ một tiếng, ngoài miệng Chiến âm cũng không chịu phục.
Nhưng hắn có thể cảm giác được, tình cảnh của mình đúng là trở nên càng ngày càng đơn giản.
Mục Vân áp chế đối với hắn, không phải mạnh một chút nửa điểm.
Thiên hỏa kia, hắn căn bản vô kế khả thi.
- Còn có lợi hại hơn đây này!
Mục Vân cười lạnh một tiếng, thân thể lui nhanh.
Đứng vững gót chân, Mục Vân chắp tay trước ngực, hắc sắc hỏa diễm chậm rãi bốc lên.
Mà cùng lúc đó, trên bầu trời Đông Vân thành, Cổ Ngọc Long Tinh trở nên càng thêm khổng lồ, cửu vĩ Hỏa Long tái hiện.
Mà lần này, cửu vĩ Hỏa Long cũng không phải lấp lánh như trước kia, mà là toàn thân đen nhánh, chín đuôi càng dài đến vạn mét.
Đầu của cửu vĩ Hỏa Long giống như một ngọn núi cao trăm mét, đứng sừng sững ở trên bầu trời Đông Vân thành.
- Chơi với ngươi quá không có ý nghĩa, không bằng hiện tại giải quyết ngươi, để Đại Ma Vương Ma Cách, Ma Kha gì kia biết, Đông Vân thành, tốt nhất đừng gây.
Mục Vân vung bàn tay lên, phía sau, kia cửu vĩ Hỏa Long phát ra một tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc.
- Cho ngươi nếm thử cái gì mới gọi là hỏa cầu chân chính - Đại Ngọc Hắc Viêm Cầu!
Quát khẽ một tiếng, phía sau, trong mồm cửu vĩ Hỏa Long kia ngậm một hỏa cầu màu đen, dần dần ngưng tụ.
Hỏa cầu màu đen kia ban đầu chỉ lớn trăm mét, dần dần, thế mà lại khuếch tán đến ngàn mét.
Huyền Vũ Phi Thiên Trận, Mục Vân đạt được trong bảo tàng Vạn Quỷ Phủ Quật, trong đó không chỉ là có một kiếm thiên khí Cổ Ngọc Long Tinh này, càng hao phí gần trăm địa khí cực phẩm.
Trước đó, Mục Vân chỉ là Thông Thần cảnh, không cách nào phát huy ra uy năng cường đại của trận pháp này.
Mà bây giờ, hắn đã là Niết Bàn cảnh, đầy đủ.
- Chết đi!
Mục Vân quát lên một tiếng lớn, bước ra một bước, hai tay nâng lên, Đại Ngọc Hắc Viêm Cầu phía sau trực tiếp bay ra.
- Nằm mơ.
Lúc này, đáy lòng Chiến âm mặc dù rụt rè, thế nhưng tránh né, căn bản không thể tránh né.
Quát khẽ một tiếng, trong tay hắn xuất hiện một hạt châu màu đen.
Hạt châu màu đen lóng lánh quang mang hắc sắc, nhưng lại hoàn toàn khác biệt với ma khí.
Thân thể Chiến âm lăng không bay lên, một tấm bình chướng màu đen xuất hiện trước mặt.
- Đây là Hắc Bà La Ma Cầu mà thập bát Ma Ngục Ma Cách Ma Vương ngưng tụ tinh phách của mấy vạn chiến sĩ Ma tộc tạo thành, ngươi có thể công phá sao?
Xuất ra Hắc Bà La Ma Cầu kia, Chiến âm còn không yên tâm.
Âm thanh khanh khanh khanh vang lên, bên ngoài thân thể của hắn đột nhiên xuất hiện một khải giáp.
Mà ngay sau đó, trong tay hắn thế lại xuất hiện một tấm thuẫn.
Tấm thuẫn toàn thân trên dưới đen nhánh, một mặt bóng loáng như gương, mà đổi thành một bên lại là phủ đầy khuôn mặt dữ tợn.
Ba món trang bị phòng ngự được xuất ra, nhìn Mục Vân, trên mặt Chiến âm lộ ra một tia tàn nhẫn.
- Nhân loại ti tiện, nhận lấy cái chết.
Ba món vũ khí siêu cấp phòng bị rơi vào trong tay, Chiến âm lập tức có không ít tự tin, vọt thẳng về phía Mục Vân.
- Có chết hay không, không phải ngươi nói là được!
Sắc mặt Mục Vân phát lạnh, bước ra một bước, hỏa cầu phía sau ầm vang mà tới.
Oanh...
Một tiếng nổ đùng đoàng vang lên, kia hỏa cầu khổng lồ nhất thời thôn phệ Chiến âm.
Mà thấy cảnh này, một bên khác Chiến Vưu biến sắc.
Chỉ là liên tưởng đến trên người Chiến âm mang theo không ít Ma tộc chí bảo được Ma Cách Ma Vương ban thưởng, cho nên thần sắc trên mặt Chiến Vưu chỉ là hơi xiết chặt, sau đó chính là buông lỏng.
Hắn tin tưởng, Mục Vân công kích không thể nào phá vỡ, chỉ là tin tưởng thì tin tưởng, thế nhưng từ đáy lòng vẫn có chút bận tâm.
Một kích đẩy Vạn Quỷ lão nhân trước mặt ra một khoảng cách, Chiến Vưu nhìn về phía bạo tạc kia.
Bóng người Chiến âm, hẳn là sẽ hoàn hảo không chút tổn hại từ trong bạo tạc kia xuất hiện mới đúng.
Đinh đương...
Đột nhiên, trong vụ nổ kia vang lên một tiếng leng keng, một mặt tấm thuẫn, phía trên lộ ra mấy lỗ rách cháy đen, rơi xuống đất.
Mà trừ cái đó ra, sương khói tản ra, không còn thứ gì khác.
Chiến âm đâu?
Chiến Vưu ngẩn người, nhìn giữa không trung trống rỗng, triệt để trợn tròn mắt.
- Mục Vân, ngươi đã giấu Ngũ đệ ta đi nơi nào?
Chiến Vưu quát lớn.
- Ngươi không thấy được sao?
Mục Vân vỗ tay, nói:
- Giấu đến bầu trời, chỉ sợ kiếp sau, các ngươi mới có thể gặp lại!
- Ngươi muốn chết!
- Muốn chết chính là ngươi!
Vạn Quỷ lão nhân đột nhiên quát:
- Chơi với ngươi nửa ngày, cũng nên kết thúc, Niết Bàn cảnh tam trọng mà còn dám trang bức trước mặt lão tử, muốn chết!
Vạn Quỷ lão nhân hét lớn một tiếng, trong tay Nhiếp Hồn Châu bay ra, Phong Hồi Kính phối hợp với Nhiếp Hồn Châu, trong Nhiếp Hồn Châu, một cỗ âm linh phi nhanh mà ra.
Tốc độ của âm linh cực nhanh, triệt để bao phủ Chiến Vưu.
Chiến Vưu phát ra tiếng kêu thảm, đúng là hai tay gắt gao chụp lấy đầu, trên mặt lộ ra thần tình thống khổ.
- Lão già ngươi, ngươi làm cái gì?
- Hắc hắc, làm cái gì? Đây là đồ chơi mới mà lão quỷ ta vừa nghiên cứu, vậy ngươi đi thử một chút, không tệ chứ!
Vạn Quỷ lão nhân cười hắc hắc nói, quang mang của Nhiếp Hồn Châu trong tay càng ngày càng thịnh.
Ngay lúc này, nơi xa đột nhiên vang lên một tiếng kêu thảm thiết, Tần Mộng Dao cầm một thanh Băng Kiếm trong tay, trực tiếp đâm xuyên ngực một vị Ma Tướng khác.
Ma Tướng kia còn chưa kịp phản kháng, Hồn Đàn dưới chân đã tầng tầng đóng băng, trực tiếp nổ nát vụn, triệt để bỏ mình.
Tần Mộng Dao chỉ là Niết Bàn cảnh nhất trọng, mà Ma Tướng kia chính là nhị trọng, thế nhưng Tần Mộng Dao làm tất cả mọi việc lại là nước chảy mây trôi, một mạch mà thành.
- Mục Vân, ngươi chết chắc, Đông Vân thành của ngươi, Vân Minh của ngươi xong đời rồi, triệt để xong đời rồi!
Chiến Vưu hô to, sinh tức dần dần yếu xuống.
Mà tứ tầng Hồn Đàn dưới chân Vạn Quỷ lão nhân lại bỗng nhiên tỏa sáng.
Thời gian nửa năm, Mục Vân gần như hao phí toàn bộ bảo tàng của Vạn Quỷ Phủ Quật, tứ tầng Hồn Đàn của Vạn Quỷ lão nhân mới có thể đến đại thành.
Mà giờ khắc này, nhìn Hồn Đàn kia, thế mà lại lần nữa ngưng thực mấy phần, hình như đã muốn tự hành mở ra Hồn Đàn thứ năm.
- Ngươi cái này...
Mục Vân kinh ngạc nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận