Vô Thượng Thần Đế

Chương 1341: Mới đây đã nhớ ta?

- Trận pháp này vô cùng quỷ dị, chúng ta nên như thế nào chống lại?
Phương Thông Không lần nữa hỏi.
- Xông vào thử một lần.
Ngọc Huy Nhân giờ phút này sắc mặt lạnh lùng, bước ra một bước, khí tức toàn thân tăng vọt.
Bước ra một bước, sàn nhà màu đen không có bất kỳ dị động gì.
Nhưng khi Ngọc Huy Nhân lần nữa bước ra một bước, sàn nhà màu đen lại nháy mắt sụp đổ, thân thể Ngọc Huy Nhân cấp tốc hạ xuống.
Nhưng Ngọc Huy Nhân dù sao cũng là tồn tại hạng hai trong thập đại Tôn Giả.
Thân thể hạ xuống, đạp mạnh một cái, lực phản phệ cường đại đem Ngọc Huy Nhân bắn ra.
Nhưng còn chưa đợi Ngọc Huy Nhân lần nữa bước ra một bước, bên trong sàn nhà màu đen xuất hiện từng đạo xiềng xích giống như tinh cương, trói buộc bàn chân Ngọc Huy Nhân.
Có thể nhìn thấy phía trên xiềng xích mang theo lít nha lít nhít dấu răng giống như lưỡi dao, răng rắc răng rắc gặm nuốt chân nguyên hộ thể của Ngọc Huy Nhân.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, nếu không phải thực lực bản thân Ngọc Huy Nhân cường hãn, hộ thể chân nguyên hùng hồn khủng bố, giờ khắc này, chỉ sợ sớm đã bị xiềng xích có răng xé rách sạch sẽ.
- Lăn đi!
Ngọc Huy Nhân khẽ quát một tiếng, đánh ra một quyền, một tiếng ầm vang vang vọng, đánh vào những xiềng xích kia.
Một cái nháy mắt, Ngọc Huy Nhân đã lui trở về bên ngoài sàn nhà màu đen.
- Đáng chết!
Thấy cảnh này, chư vị Tôn Giả đều mắng thầm.
Ngay cả Ngọc Huy Nhân đều tốn sức, chín mươi chín phần trăm người nơi này đều căn bản không qua được.
- Làm sao bây giờ?
- Ta làm sao biết!
Các đại Tôn Giả không có ai tin tưởng lẫn nhau.
Dần dần, ánh mắt của mọi người lại rơi vào trên người Độc Vạn Sơn ở một bên khác.
- Các ngươi nhìn ta làm gì?
Độc Vạn Sơn nhịn không được hỏi.
- Độc Vạn Sơn, những sâu bọ kia của ngươi có thể dò đường cho chúng ta, cũng không thể để mọi người điều động môn hạ đệ tử, từng người đi nếm thử chứ?
- Nằm mơ!
Độc Vạn Sơn nói:
- Sâu bọ chính là mệnh của ta, các ngươi muốn đoạt, không có cửa đâu.
- Ồ? Thật sao?
- Đương nhiên!
Độc Vạn Sơn không thể thương lượng:
- Các ngươi nghĩ sâu bọ không phải tính mệnh sao?
Vô Cực Ngạo Thiên giờ phút này mở lời:
- Đã như vậy, chúng ta trao đổi với nhau đi, ngươi tổn thất sâu bọ, chúng ta bồi thường cho ngươi.
- Có thể, ngươi nói cái giá đi, Độc Vạn Sơn, tốt xấu gì cũng là Tôn Giả, làm gì hẹp hòi như vậy.
- Ngươi ra cái giá, chúng ta bồi thường ngang giá cho ngươi.
Nhìn thấy Phương Thông Không, Ngọc Huy Nhân, Luân Động Thương mấy người đều mở miệng, Độc Vạn Sơn hơi trầm ngâm, lần nữa nói:
- Tốt, đã như vậy, mỗi người các ngươi bồi thường ta một trăm ức cực phẩm linh tinh là được.
Một trăm ức.
Nghe đến lời này, mọi người nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh.
- Một trăm ức cực phẩm linh tinh, Độc Vạn Sơn, ngươi bây giờ thế nào giống như Mục Vân, uống máu người rồi?
- Một trăm ức, ngươi làm sao không đi ăn cướp?
- Ngươi quá ác đi!
Các đại Tôn Giả đều kêu to.
- Nhanh nhanh, không cho ta liền đi, vào không được bảo tàng, lại hấp dẫn người, cũng không có cách nào.
Độc Vạn Sơn lại nói.
- Tốt, cho!
Vô Cực Ngạo Thiên dẫn đầu nói:
- Các vị cũng đừng do dự, cho đi, việc này không nên chậm trễ, chậm nã, bảo bối sẽ không còn.
- Ta cho.
Ngọc Huy Nhân giờ phút này cũng cắn răng, gật đầu nói.
Cùng lúc đó, Thánh Tam Thiên, Luân Động Thương, Phương Thông Không mấy người cũng cắn răng, hạ quyết tâm, giao ra linh tinh.
- Đã như vậy, Độc Vạn Sơn, đừng câu giờ.
Vô Cực Ngạo Thiên thúc giục nói.
- Ta cũng cho.
Diệu Thiến giờ phút này lần nữa lên tiếng.
- Hắc hắc, Diệu đại sư, chúng ta còn tưởng rằng ngươi đã gia nhập trận doanh Huyết Minh chứ?
Độc Vạn Sơn cười hắc hắc nói:
- Ngươi nguyện ý cho, chúng ta đương nhiên sẽ mang theo ngươi.
- Tốt!
Diệu Thiến giờ phút này mở miệng, hoàn toàn không để ý mọi người xung quanh nghĩ gì.
- Sớm biết liền không nên cứu bọn họ!
Vương Tâm Nhã hừ một tiếng.
Tiêu Doãn Nhi ngược lại chậm rãi cười nói:
- Vốn không có ý định cứu bọn họ, chỉ là vì cứu Tiên Ngữ, Diệu Thiến Tôn Giả muốn lựa chọn cái gì, đương nhiên là lựa chọn của hắn, chúng ta đương nhiên không tiện ngăn cản.
Nghe được lời hai người nói, Diệu Thiến hơi đỏ mặt, nhưng vẫn giao ra linh tinh.
- Gia gia...
Diệu Tiên Ngữ cũng đỏ mặt.
- Tiên Ngữ, chúng ta vốn không có kết minh cùng Huyết Minh, bọn hắn là vì cứu ngươi, mà Diệu gia chúng ta là nhân cơ hội chạy ra, tổn thất không ít người.
Một vị tộc lão Diệu gia mở lời:
- Gia gia ngươi làm như thế là vì toàn bộ Diệu gia chúng ta, toàn bộ Thiên Bảo tiểu thế giới.
- Tiên Ngữ, ngươi không thể đi.
Tiêu Doãn Nhi giờ phút này ngăn cản:
- Diệu gia không có cách nào bảo hộ ngươi, chúng ta có thể, gia gia ngươi không để ý an nguy của ngươi, với tư cách sư nương ngươi, sư tôn ngươi không ở đây, chúng ta đương nhiên muốn bảo vệ ngươi.
- Ừm!
Diệu Tiên Ngữ nhẹ gật đầu, đứng bên cạnh Tiêu Doãn Nhi.
- Đế Văn, Đấu Vân Phong, các ngươi đã lựa chọn đứng bên Huyết Minh, nếu các ngươi giao ra ba trăm ức cực phẩm linh tinh, ta sẽ mang các ngươi đi vào như thế nào?
- Hừ, một sợi lông cũng không cho ngươi.
Đế Văn khẽ nói:
- Cho dù không lấy được đồ bên trong bí tàng, ta cũng lười ở cùng với các ngươi.
- Tốt, có cốt khí.
Độc Vạn Sơn đón nhận linh tinh, cười hắc hắc.
Sau đó nhìn đám người, nói:
- Các ngươi phải nhìn kỹ, cẩn thận một vài người không giao tiền muốn thông qua nơi này.
- Ngươi yên tâm, ai dám, Ngọc Huy Nhân ta là người thứ nhất tiêu diệt hắn.
Độc Vạn Sơn cũng không lên tiếng nữa, phóng xuất ra sâu bọ, ở phía trước dò đường.
Răng rắc một tiếng vang lên, một phiến đá màu đen rơi xuống, những cái sâu bọ màu đen bị thôn phệ không còn một mảnh.
Trên mặt Độc Vạn Sơn lộ ra vẻ nhức nhối, lại phóng thích sâu bọ.
- Khối sàn nhà này an toàn, mọi người theo ta.
Ánh mắt Độc Vạn Sơn lộ ra một vòng tinh mang, sải bước ra, bắt đầu dò đường.
Độc Vạn Sơn phía trước dựa vào sâu bọ dò đường, đám người một đường tiến lên, đại bộ đội thật dài triển khai, xuất phát vào phía trong.
Mắt thấy các đại tiểu thế giới rời đi tựa hồ chỉ có mấy chục mét, thế nhưng bọn người Huyết Minh cùng Đế Văn, Đấu Vân Phong lại dần dần không nhìn thấy thân ảnh của bọn hắn.
- Bọn gia hỏa này, quả nhiên đáng ghét.
Tiêu Doãn Nhi mắng:
- Từng người mặt dày vô sỉ, thực sự là hèn hạ.
Đế Văn thở dài một hơi nói:
- Không biết Mục Vân ở nơi này có thể mở ra trận pháp hay không, Thông Thiên Giáo Chủ, ý muốn thông thiên, chỉ là một trận pháp đã ngăn cản chúng ta.
- Vân lang nếu ở đây, khẳng định có thể giải khai trận pháp này!
Vương Tâm Nhã mở lời:
- Trận này đã không chỉ là trận pháp cấp bậc Đại sư, ít nhất là trận pháp sư cấp bậc Tông sư mới có thể bố trí ra.
- Cũng không biết sư tôn chạy tới đâu rồi.
Diệp Thu cũng thở dài một hơi nói.
- Ai u, ta mới vừa tách ra với các ngươi một hồi đã nhớ ta như vậy rồi sao?
Ngay tại giờ phút này, một giọng nói trêu tức vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận