Vô Thượng Thần Đế

Chương 1725: Người Thiên Kiếm lâu, tới! (2)

Lục Bất Quần chính là Kiếm Trủng đệ tử môn hạ Phong Nhược Tình, một mực hi vọng lôi kéo Lưu Ngạn, thế nhưng một mực không có cơ hội thôi.
- Hảo, đừng nói những thứ này.
Lưu Ngạn phất phất tay nói:
- Gọi Nhất Diệp kiếm phái ra, lần này can hệ trọng đại, chúng ta còn muốn đi bốn đại tông môn khác.
- Vâng!
Kia Lục Bất Quần chắp tay, đi đến trước sơn môn.
- Phái chủ Nhất Diệp kiếm phái Diệp Cô Tuyết nghe lệnh, chúng ta chính là phụng mệnh Lâu chủ Thiên Kiếm lâu Thiên Quân Vũ đặc biệt đến truyền lại mệnh lệnh.
Lục Bất Quần quát khẽ một tiếng, truyền đến sâu trong thung lũng toàn bộ Nhất Diệp kiếm phái.
Lập tức, mọi người ở bên trong Nhất Diệp kiếm phái cũng nghe được một tiếng la này.
- Thiên Kiếm lâu triệu hoán? Chuyện gì?
- Không biết, sẽ không phải là bốn đại tông môn không đấu lại chúng ta, tìm tới Thiên Kiếm lâu giúp đỡ chứ?
- Lại nói mò, tìm Thiên Kiếm lâu hỗ trợ, mười năm sau lại đến so đo?
- Còn có chuyện gì khác?
Bên trong Nhất Diệp kiếm phái, chúng đệ tử ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, kinh ngạc không thôi.
- Ừm? Người Thiên Kiếm lâu? Bọn hắn tới làm cái gì?
Mục Vân đương nhiên cũng nghe lời này.
- Mục sư huynh, cái này...
- Không sao, Lâm Chi Tu, ngươi đi ra xem một chút.
- Vâng!
Lập tức, Lâm Chi Tu đi tới trước sơn môn Nhất Diệp kiếm phái, mở ra trận pháp, đi ra.
- Các vị đường xa mà đến, không biết có chuyện gì?
Lâm Chi Tu ôm quyền thi lễ.
- Tông chủ các ngươi đâu?
Lưu Ngạn nhìn một đệ tử vô danh xuất hiện, cau mày.
- Phái chủ hiện nay đang bế tử quan, chưa xuất hiện.
- Vậy gọi ra người nào có thể chen mồm vào được, có thể quyết định được chuyện của Nhất Diệp kiếm phái các ngươi hiện tại đi ra.
- Các vị có lệnh gì, truyền đạt cho ta là được!
Lâm Chi Tu không tự ti không siểm nịnh nói.
- Truyền đạt cho ngươi?
Lục Bất Quần giờ phút này lại quát:
- Trợn to mắt chó của ngươi nhìn, đây là Kiếm Trủng Lưu Ngạn sư huynh của Thiên Kiếm lâu chúng ta, ngươi thì tính là cái gì? Có thể thay thế tiếp nhận mệnh lệnh?
Nghe đến lời này, trên mặt Lâm Chi Tu không có một tia kinh ngạc.
Hiện tại đừng nói Kiếm Trủng đệ tử đến, cho dù trưởng lão đến Thiên Kiếm lâu, hắn cũng không sợ chút nào.
- Ta không có mắt chó, chỉ có mắt người, ngược lại là tiếng chó sủa truyền đến bên trong lỗ tai ta!
Lâm Chi Tu quát:
- Ta nói, có ra lệnh gì, ta có thể làm thay, Phái chủ đang bế quan, Mục sư huynh bận rộn sự vụ, không có thời gian gặp các ngươi.
- Làm càn!
Nghe đến lời này, Lục Bất Quần quát lên một tiếng lớn, nói:
- Ta nhìn ngươi là muốn chết.
Dứt lời, Lục Bất Quần bước ra một bước, lao thẳng tới Lâm Chi Tu.
Oanh...
Lục Bất Quần giết ra một quyền, Lâm Chi Tu sầm mặt lại, bước ra một bước.
Hai người đập đến cùng một chỗ.
Tiếng nổ vang trầm muộn vang lên, hai thân ảnh của mỗi người rút lui ba bước.
- Nhị phẩm Địa Tiên.
Trong lúc Lục Bất Quần rút lui, hai mắt nhìn Lâm Chi Tu lại tràn ngập rung động.
Lâm Chi Tu này là nhị phẩm Địa Tiên.
Nhưng làm cho hắn kinh ngạc nhất không phải cái này.
Hắn là cảnh giới tam phẩm Địa Tiên, một quyền sử xuất toàn lực, muốn giáo huấn Lâm Chi Tu cuồng vọng, thế nhưng... Cân sức ngang tài.
Sao có thể.
Lục Bất Quần kinh ngạc không thôi.
- Khó trách ngông cuồng như thế, nhị phẩm Địa Tiên, có thực lực như thế, Nhất Diệp kiếm phái các ngươi những năm gần đây, thật đúng là lông cánh mọc dài.
- Ta chỉ là tồn tại tầng dưới chót bên trong Nhất Diệp kiếm phái thôi, không tính là cái gì.
- Ngươi...
Lục Bất Quần tức giận không thôi.
Lâm Chi Tu lại dương dương tự đắc.
Mười năm nay, hắn bởi vì có Sinh Tử Ám Ấn của Mục Vân, đương nhiên là tiến bộ thần tốc.
Quan trọng nhất là, hắn hiện tại tu hành tiên pháp, đều do Mục Vân truyền thụ.
So với phàm giai tiên pháp bên trong Nhất Diệp kiếm phái, địa giai tiên pháp cường hoành không biết bao nhiêu lần.
Đây mới là dựa vào lớn nhất để hắn có thể tại cảnh giới nhị phẩm Địa Tiên ứng chiến Lục Bất Quần tam phẩm Địa Tiên.
- Tiểu tử, ngươi muốn chết, ta thành toàn ngươi!
Lục Bất Quần quát khẽ một tiếng, bước ra một bước, trường kiếm trong tay bỗng nhiên thi triển, một kiếm giết ra.
Thấy cảnh này, Lâm Chi Tu dâng trào chiến ý.
Lấy ra trường kiếm, hai người giao thủ.
Trước sơn môn, tiếng huyên náo vang lên, hấp dẫn lần lượt từng thân ảnh đến đây.
Đợi nhìn thấy Lâm Chi Tu cùng Lục Bất Quần giao thủ, mọi người Nhất Diệp kiếm phái nhất thời reo hò.
Dần dần, hai người giao thủ, Lục Bất Quần lại không phát không được mình so với Lâm Chi Tu, kém không chỉ một chút nửa điểm.
Kiếm pháp của Lâm Chi Tu xuất kiếm sắc bén, mũi kiếm phách lối, hoàn toàn khác biệt so với hắn.
- Thu Luân Kiếm Sát!
Lục Bất Quần quát khẽ một tiếng, giết ra một kiếm.
- Bất Bại Kiếm Khiếu.
Chém ra một kiếm, toàn thân trên dưới Lâm Chi Tu bộc phát kiếm phong lăng lệ bá đạo, quanh quẩn trước sơn môn Nhất Diệp kiếm phái.
Kiếm phong sắc bén, gào thét lên giết ra.
Một cỗ ý cảnh đặc biệt khuếch tán ra.
- Kiếm ý!
Lục Bất Quần thất kinh, vừa định thu tay, thế nhưng không kịp.
Phù một tiếng vang lên, một kiếm kia vạch đến trên cổ tay Lục Bất Quần, đinh đương một tiếng, Lục Bất Quần buông xuống trường kiếm trong tay, kiếm trong tay Lâm Chi Tu lại gác ở trên cổ hắn.
Thua!
Lục Bất Quần thua.
Thấy cảnh này, Lưu Ngạn ở một bên cũng cả kinh.
Hắn cũng không nghĩ tới, Lâm Chi Tu này nhìn ôn tồn lễ độ, thế nhưng giao thủ với nhau lại phát ra chiêu thức lăng lệ bá đạo, xuất thủ bất phàm.
Mà cảnh giới nhị phẩm Địa Tiên đánh bại Lục Bất Quần cảnh giới tam phẩm Địa Tiên của Thiên Kiếm lâu bọn hắn.
Quả thực có chút không thể tưởng tượng nổi.
Lại giảng thế nào, Lục Bất Quần cũng là đệ tử Thiên Kiếm lâu bọn hắn, bị đánh bại như thế, thực sự khó coi.
- Làm càn!
Lưu Ngạn quát khẽ một tiếng, thân ảnh lóe lên, ngón tay thành trảo, chụp vào Lâm Chi Tu.
Cảnh giới bát phẩm Địa Tiên xuất thủ, dưới tình huống như thế, vẻn vẹn uy áp đã để Lâm Chi Tu gần như sụp đổ.
- Ngươi mới là làm càn!
Ngay lúc này, một tiếng hừ lạnh vang lên, một đạo hắc bào thân ảnh bất ngờ xuất hiện trước người Lâm Chi Tu.
Người tới một thân trường sam màu đen, bên hông thắt một đai lưng màu đen, chân đạp giày đen, trên người càng hất lên một kiện áo khoác màu đen, xuất hiện trước người Lâm Chi Tu, điểm ra một chỉ.
- Phá Hư Nhất Chỉ.
Chỉ phong lướt qua, thân ảnh Lưu Ngạn bị cản lại, lực đạo cũng tán loạn, lui lại một bước.
- Mục sư huynh!
Lâm Chi Tu như treo mạng sống trên sợi tóc, giờ phút này kịp phản ứng, nhìn Mục Vân, chắp tay thi lễ.
- Không có sao chứ?
- Không sao cả.
- Ừm!
Mục Vân nhẹ gật đầu, nhìn đệ tử Thiên Kiếm lâu đối diện.
Chỉ là giờ phút này, ánh mắt Lưu Ngạn rơi trên người Mục Vân cũng hơi sững sờ.
Một thân đồ đen, khiến cho Mục Vân nhìn qua như bạch diện thư sinh khí tức, trở nên có phần tà mị.
Lục Bất Quần nhìn Mục Vân, càng thất kinh.
Vừa rồi, Mục Vân tựa hồ chỉ dựa vào một chỉ ngăn cản được Lưu Ngạn công kích?
Mười năm không thấy, Mục Vân lại mạnh hơn.
- Ngươi chính là Mục Vân?
Lưu Ngạn nhìn Mục Vân, hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận