Vô Thượng Thần Đế

Chương 2828: Mục Bất Phàm

Tạ Thanh ngẩn ra, nói:
- Thật sự là cái tên kỳ quái.
- Mao!
Thiếu niên cũng gãi gãi đầu, có vẻ rất kích động, tựa hồ cũng không phải hắn nói tên của mình, mà là Tạ Thanh đặt cho hắn một cái tên.
- Mao, ngươi làm thế nào xuất hiện ở đây?
Mục Vân nhìn thiếu niên trước người đầy thương tích, nhịn không được nói.
- Ở bên kia.
Mục Vân vừa dứt lời, một tiếng quát đột nhiên vang lên.
Mấy đạo thân ảnh lúc này vọt tới.
- Tiểu Lang Tử, cư nhiên chạy đến nơi này, bắt về cho ta.
Cầm đầu là một gã nam tử một mắt, mở miệng quát.
- Dừng tay.
Mục Vân nhìn mấy người, nói:
- Các ngươi dựa vào cái gì bắt hắn?
- Quản chuyện gì?
Nam tử đầu lĩnh kia căn bản lười phản ứng Mục Vân.
Triệu Nham Minh không nói hai lời, tát ra.
Nam tử một mắt lúc này mới nhìn ra, cư nhiên có một vị cường giả Chân Thần cảnh ở đây, một cái tát trúng xuống, một hàm răng phun ra một nửa.
- Mấy vị đại nhân, mấy vị đại nhân!
Độc nhãn nam tử phốc một tiếng, quỳ trên mặt đất, dập đầu nói:
- Đây là nô lệ do chủ nhân chúng ta nuôi dưỡng, tiểu tử này, rất tàn nhẫn, để ở trong rừng rậm, căn bản không chết, mà khôi phục thương thế cực nhanh, cực kỳ hung ác, năng lực học tập lại mạnh mẽ, nói một lần, hắn có thể nhớ kỹ, quả thực không phải con người, mà là một con sói.
- Ồ?
Ánh mắt Mục Vân dừng ở trên người Mao Mao, nói:
- Được, người này, ta nhận lấy.
- Mao Mao, ngươi có nguyện ý đi theo ta không?
- Ta... Đi theo... Đi theo ngươi?
Bàn tay non nớt nắm lấy Mục Vân, gằn từng chữ nói:
- Vậy ngươi có thể... Cho ta mỗi ngày... Làm... Những thứ này... Ăn được không?
- Tự nhiên có thể.
- Nhưng bọn họ... Rất hung dữ.
Mục Vân cười nói:
- Không sao, đi theo ta, nếu bọn họ dám gây sự, đó chính là muốn chết! Ta mang ngươi vào trong Kiếm Thần tông, có cường giả dạy ngươi học tập, như thế nào?
- Trở nên mạnh mẽ? Rất tốt.
Mao Mao có vẻ rất kích động.
- Còn chưa cút!
Triệu Nham Minh nhìn mấy người, quát:
- Người này, thiếu gia nhà ta lưu lại, các ngươi lập tức cút.
- Vâng vâng vâng.
Nhất thời, mấy đạo thân ảnh không quay đầu lại chạy mất.
- Cái tên Mao Mao này, càng giống như nhũ danh, ta đặt tên cho ngươi đi. Mục Bất Phàm, cả đời này, đã sống qua, thì phải không tầm thường.
- Mục... Bất Phàm.
Mao Mao gật gật đầu, ngẩng cổ lên, nhịn không được hoan hô, tiếng sói gào thét trầm thấp truyền ra.
Tạ Thanh cười ha ha nói:
- Mục Vân, thì ra ngươi khi còn bé chính là bộ dáng này! Ha ha...
Rửa mặt cho Mục Bất Phàm một phen, thay một bộ quần áo, Mục Vân phát hiện, tiểu gia hỏa này có bộ dạng rất tuấn tú.
Tuy rằng chỉ có bộ dáng mười lăm mười sáu tuổi, nhưng chiều cao chỉ thấp hơn mình một đầu, thoạt nhìn rất gầy gò, nhưng thân thể lại rất rắn chắc, hơn nữa, vết thương tối hôm qua nhìn thấy, vào hiện tại, đã biến mất không thấy.
Toàn thân tiểu tử kia trắng như ngọc, tựa hồ chưa từng bị thương.
- Mục Bất Phàm, ngươi có từng dẫn thần lực nhập thể, ngưng tụ thần nguyên?
Mục Vân hỏi.
Lắc đầu, Mục Bất Phàm nhìn Mục Vân, vẻ mặt khó hiểu.
- Ngươi không biết tu luyện là gì?
Lần thứ hai lắc đầu, Mục Bất Phàm mở to hai mắt nhìn Mục Vân, tựa hồ hỏi, tu luyện là cái gì, có thể ăn hay không.
- Kỳ quái, vậy làm sao ngươi sống sót khi làm nô lệ quyết đấu với người?
- Đến đây!
Mục Bất Phàm nhìn Mục Vân, đi tới trước một ngọn núi cao mấy trăm mét.
Mục Bất Phàm nhếch miệng cười, bàn tay vung lên.
Phanh...
Một quyền kia, nện vào núi, tiếng ca ca vang lên, một quyền uy lực này quả thực vượt qua trăm long lực, toàn bộ ngọn núi, nhất thời xuất hiện từng đạo vết nứt, tiếng rầm rầm, nhất thời vỡ ra.
Ngọn núi, sụp đổ.
Hơn nữa không phải loạn thạch bay múa sụp đổ, mà là cả ngọn núi, hóa thành từng viên đá vụn cỡ ngón tay cái.
Quả thực là khống chế lực lượng hoàn mỹ.
Trời sinh thần lực?
Mục Vân nhìn Mục Bất Phàm, chỉ cảm thấy khó tin.
Ngày xưa hắn cũng từng bị người ta cho là trời sinh thần lực, thật ra hắn biết, nào có thần lực trời sinh nào, chẳng qua là căn cơ tu luyện của hắn vững chắc, cho nên lực lượng của mỗi một cảnh giới, đều đi thẳng đến trình độ đầy đủ nhất.
Nhưng Mao Mao không có đạt tới Chân Thần cảnh, thậm chí ngay cả Hư Thần cũng không nói được, nhưng lực lượng lại kinh khủng như thế.
- Tiểu tử, hôm nay bắt đầu, ta dạy ngươi tu luyện.
Mục Vân xoa xoa đầu Mục Bất Phàm, cười ha hả nói.
- Ừm.
Bởi vì gặp Mao Mao, vốn định một tháng đến Kiếm Thần Tông, lại bị Mục Vân kéo dài.
Hiện giờ, Mục Vân cũng không nóng nảy tiến vào Kiếm Thần tông, ngược lại dọc theo đường đi không nhanh không chậm, bắt đầu dạy bảo con sói con mà mình vừa nhận.
- Đây chính là thần nguyên sao?
Ngày hôm đó, Mao Mao tỉnh lại từ trong nhập định, nhìn Mục Vân, cười nói:
- Đại ca, ta cảm giác được trong cơ thể mình ngưng tụ ra thần nguyên...
Vừa nghe lời này, tạ Thanh, Triệu Nham Minh, Lư Ngọc Tuyết ở đây, hoàn toàn trợn tròn mắt.
Ngay cả Mục Vân cũng sửng sốt.
- Ngươi tiểu tử, nói bậy à.
Tạ Thanh đi tới, chạm vào thân thể của Mao Mao, nhất thời run lên.
- Mẹ nó, thời gian một tháng, từ người mới đến Chân Thần sơ kỳ, ngươi là thiên tài, không, là yêu nghiệt.
Tạ Thanh nhịn không được mắng.
- Mao Mao, ngươi thực sự không phải con người.
- Đừng gọi ta là Mao Mao, ta là... Mục Bất Phàm! Sinh ra Bất Phàm, nổi bật Bất Phàm.
- Tiểu tử thúi, nói chuyện càng ngày càng lưu loát...
Tạ Thanh cười mắng.
Mục Bất Phàm lại nhìn về phía Mục Vân, nói:
- Đại ca, thế nào?
- Tiểu tử ngươi làm ta sợ, biết không? Thời gian một tháng, đến Chân Thần sơ kỳ, như Tạ Thanh nói, ngươi thật sự không phải là con người.
- Hắc hắc...
Gãi gãi đầu, Mục Bất Phàm mở lời:
- Ta cảm thấy rất đơn giản, chỉ cần dẫn dắt một chút là được.
Vừa nghe lời này, ánh mắt Mục Vân nhìn Mục Bất Phàm quả thực có thể giết người.
- Được rồi, chúng ta dừng lại ở đây một tháng, cũng nên rời đi.
Mục Vân lần nữa nói:
- Lần này năm người chúng ta tiến vào trong Kiếm Thần tông, coi như bắt đầu từ đầu, mọi người nâng đỡ lẫn nhau, đi thôi.
- Đi? Dễ dàng như vậy để các ngươi đi?
Mà lúc này, một tiếng quát âm lãnh đột nhiên vang lên.
Tiếng âm lãnh vang lên, quanh người đám người Mục Vân nhất thời xuất hiện hơn mười thân ảnh.
Trong đó có nam tử một mắt tháng trước đã gặp phải.
- Đây là thiếu gia Phạm gia Phạm Thiên Dương của Phạm Dương thành chúng ta, tiểu tử, ngươi mang nô lệ mà thiếu gia chúng ta thích nhất đi, thật cho rằng không sao đâu?
- Ta không phải nô lệ của các ngươi.
Mục Bất Phàm hiện tại quát:
- Ta là người tự do.
- Làm càn.
Thanh niên trên lưng ngựa kia nhất thời quát:
- Ngươi bất quá chỉ là cô lang nuôi lớn, ta nhận nuôi ngươi, là cho ngươi mạng, còn dám ở chỗ này phản kháng ta?
Bạn cần đăng nhập để bình luận