Vô Thượng Thần Đế

Chương 4313: Xích Dương Thánh Thành (2)

Tìm hiểu cổ thần trận, thời gian trăm năm, có được thành tựu.
Trận pháp chi đạo, đột nhiên tăng mạnh.
Hiện giờ, là một cổ thần trận sư cấp bốn đường đường chính chính.
Lúc này Mục Vân đang bố trí hộ tông đại trận ở sơn mạch bốn phía Cửu Thiên Vân Minh.
Hộ tông đại trận cổ thần trận cấp ba trước kia chỉ có thể phòng hộ Thiên Quân công kích.
Thế nhưng đến trình độ Cửu Thiên Vân Minh, một khi khai chiến, đó chính là Quân Vương một ngựa đi trước.
Giống như lúc trước, Vô Lượng Tông tam tông tới phạm, Quân Vương mở đường, trận pháp bị đánh ra một lỗ hổng.
Hộ tông đại trận giống như giấy mỏng.
Mà bây giờ, Mục Vân lại muốn chế tạo hộ tông đại trận tứ cấp cổ thần trận hoàn chỉnh.
Mặc dù Quân Vương xâm phạm, nhất thời nửa khắc cũng không có khả năng phá vỡ đại trận hộ tông.
Bàn Cổ Linh ở phía sau đi theo, bất cứ lúc nào nghe sau phân phó.
Mục Vân vùi đầu làm việc chăm chỉ, thiết lập trận pháp, xem như đang quen thuộc cùng tôi luyện về trận pháp của mình.
- Mục chủ, trận pháp chi đạo này, quả thật phồn vinh phức tạp, ta xem ngươi vì thiết lập hộ tông đại trận, đều liên tiếp bày ra hơn một trăm tòa trận pháp.
Bàn Cổ Linh mở lời.
- Này là cái gì chứ?
Mục Vân cười nói:
- Nếu cổ thần trận cấp năm, cổ thần trận cấp sáu, ít nhất là hơn một ngàn trận kết hợp, chúng ta ở đây không tính là cái gì.
- Bất quá trận này liên thành một thể, hơn nữa mười vị Quân Vương chủ trì, cho dù là cao thủ đứng đầu Quân Vương Ngọc Cốt Cảnh tới, cũng không có khả năng phá vỡ.
- Phải không? Vậy Thánh Quân có thể phá vỡ hay không?
Một tiếng cười nhẹ vang lên.
Hai thân ảnh hạ xuống.
- Xích công chúa.
Nhìn thấy người tới, Mục Vân chắp tay thi lễ.
- Khách khí với ta như vậy sao?
Xích Linh Nguyệt cười cười.
- Lễ tiết nên có vẫn phải có, dù sao ngài là công chúa Xích Dương thánh quốc.
Xích Linh Nguyệt cười cười, sau đó nói:
- Mục Vân, ngươi quả thật làm cho ta chấn động.
- Huyền Thiên Các bị ngươi nuốt chửng, Cửu Thiên Vân Minh phát triển có thanh có sắc.
- Lúc này mới ngắn ngủi hai trăm năm, ngươi đã trở thành đại nhân vật của Nam Hoang Vực.
- Nếu qua hai ngàn năm nữa, đông hoang đại địa, chỉ sợ đều không phải là ngươi không ai khác.
Nghe được lời này, Mục Vân lại cười nói:
- Xích công chúa nói như vậy, không phải muốn giết ta sao?
- Xích Dương thánh quốc, Đế Quân tọa trấn, ta mới chỉ là Quân Vương Ngân Cốt Cảnh, làm sao có thể so sánh với Xích Dương Thánh Quốc?
Xích Linh Nguyệt hé miệng cười, không nói nhiều.
- Ngươi cũng không cần lo lắng, không nói đến thành tựu Đế Quân, gian nan cỡ nào, còn nữa, nếu thật sự có thể trở thành Đế Quân, chế bá Nam Hoang Vực, vậy cũng sẽ là minh hữu của Xích Dương thánh quốc chúng ta, ta cũng sẽ không hại ngươi.
Mục Vân ho khụ, không nói nhiều.
Xích Linh Nguyệt nói thoải mái.
Hắn dù sao cùng Xích Linh Nguyệt xem như có giao tình, nếu thật sự trưởng thành đến một bước kia, Xích Linh Nguyệt xác thực sẽ không đối địch cùng hắn.
Nhưng Xích Dương thánh quốc thì sao?
Xích Linh Nguyệt, cũng không đại biểu cho Xích Dương thánh quốc.
Xích Dương Thánh Quốc chẳng lẽ trơ mắt thờ ơ nhìn một đại tứ đẳng thế lực xuất hiện?
Xích Xá đế quân, rốt cuộc như thế nào, hắn cũng không biết.
- Tứ cấp Cổ Thần trận sư, Mục Vân, ngươi thật làm cho ta kinh ngạc.
Hai tay Xích Linh Nguyệt chắp ra sau lưng, xinh đẹp đứng đó, nói:
- Chuyện của Cửu Thiên Vân Minh, ta thấy không có gì cần ngươi.
- Ngươi tốt nhất phân phó xuống, để cho Cửu Thiên Vân Minh mấy chục năm nay, bận rộn, kiến tạo thêm một ít đình đài lầu các.
- Ừ?
Xích Linh Nguyệt cười nói:
- Không quá trăm năm, mười một thế lực lớn ở Đông Hoang đại địa sẽ cùng nhau thăm dò Vô Giản cổ sơn.
- Là Kim Phủ Thiên Cung sao?
Mục Vân thốt ra.
- Kim Phủ Thiên Cung, chính là Vô Giản cổ đế lưu lại, mười một thế lực lớn còn chưa ngốc đến mức đó.
- Vô Giản cổ đế, dù sao cũng là Đế Quân thời kỳ viễn cổ, thậm chí là Cổ Đế thời kỳ Thái Cổ, đám người nào dám thăm dò di tích của hắn? Hơn nữa căn bản không tìm được.
Xích Linh Nguyệt vô cùng nghiêm túc nói.
Trên thực tế, Mục Vân cũng hiểu.
Cung điện của Tiêu Kình Thiên, một đám võ giả Thiên Quân tiến vào.
Tiêu Kình Thiên tuy là một trong chín đệ tử của Vô Giản Cổ Đế, nhưng lại là người nhập môn muộn nhất, tu vi kém nhất.
Mặc dù như vậy, cũng là để cho võ giả Thiên Quân chịu hết khổ sở.
Mà Xích Dương thánh quốc cùng Thất Trọng cốc, chỉ sợ là lấy đây làm cơ hội tiến vào Vô Giản Cổ Sơn.
Coi như tìm hiểu con đường phía trước.
Lần này, thoạt nhìn chuẩn bị thăm dò đến tột cùng.
Vô Giản cổ sơn, khu vực rộng lớn.
Tìm không được cung điện Vô Giản Cổ Đế, nếu tìm được cung điện của tám vị đệ tử khác của Vô Giản Cổ Đế, đối với Đế Quân này mà nói, có lẽ là mấu chốt bước vào Chí Tôn.
- Khi nào xuất động?
- Loại chuyện này, ta nào biết được.
Xích Linh Nguyệt cười nói:
- Những Đế Quân của các thế lực lớn đều đang thảo luận.
- Thế nào rồi?
Xích Linh Nguyệt chuyển đề tài, đột nhiên nhìn về phía Mục Vân nói.
- Cái gì thế nào?
Mục Vân ngẩn ra.
- Cũng đừng giả ngu với ta.
Xích Linh Nguyệt lại nói:
- Ngươi lui về vị trí phó minh chủ, không hiển sơn, không lộ thủy.
- Ngươi nghĩ rằng ta không biết ngươi đang suy nghĩ gì?
- Theo ta đến Xích Dương thánh quốc đi, đến lúc đó, thăm dò Vô Giản cổ sơn, ta có tư cách dẫn người đi.
- Nếu không, cảnh giới Quân Vương này của ngươi, không có tư cách đi.
Vừa nghe lời này, Mục Vân sửng sốt.
Thực lực Quân Vương, không có tư cách đi?
- Không cần nhìn ta như vậy, lần này là mười một thế lực lớn toàn bộ Đông Hoang đại địa xuất động, Đế Quân ít nhất hơn mười vị đi, Thánh Quân chỉ sợ được hơn một ngàn vị, Quân Vương, thật không tính là cái gì.
Xích Linh Nguyệt lại nói:
- Ngươi cho rằng mười một đại thế lực sẽ để cho người của ngũ đẳng thế lực cấp dưới đi sao?
Nghe được lời này, Mục Vân gật gật đầu.
Điều này cũng đúng.
Bây giờ, toàn bộ Đông Hoang đại địa, mười một thế lực lớn, phân biệt rõ ràng, một câu nói, ai dám không phục?
- Ngươi đến chính là vì mang theo ta?
- Đó là tự nhiên!
Xích Linh Nguyệt lần nữa nói:
- Xích Dương thánh quốc, các hoàng tử tranh quyền đoạt thế, nếu không phải mẫu hậu ta xuất thân từ Linh gia, hơn nữa đến Đế Quân, xưng là Linh Huyên đế quân, thân phận công chúa của ta, căn bản không đáng giá.
- Công chúa chớ coi thường mình!
Linh Hạo chắp tay nói:
- Công chúa là con của Linh gia, Linh gia cũng sẽ không tùy ý để công chúa bị người khi dễ.
Xích Linh Nguyệt cười cười, không nói nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận