Vô Thượng Thần Đế

Chương 2814: Chính diện gặp gỡ

- Tuyệt đối không quan hệ gì với ta.
- Đã như vậy, ngươi đứng sang một bên!
Mục Vân thản nhiên nói.
- Mục huynh, ngươi nhìn...
- Cút!
Mục Vân quát một tiếng, sắc mặt Vũ Đông Thanh hiện tại trắng bệch, một trận xanh mét, không mở miệng nữa.
Phổ Thạch đứng ở một bên, chỉ có thể cười khổ.
Mục Vân, so với ngày xưa, càng có nhiều thêm một tia bá đạo.
- Lâu Cổ Linh bức đồ nhi ta, sinh tử không biết, ta giết hắn, Lâu Lam Vũ muốn giết ta, ta giết hắn, hiện tại, Lâu Hoa quá muốn giết ta, cho nên, ngươi cũng muốn chết.
Mục Vân vừa nói lời này, sắc mặt Vũ Đông Thanh khổ sở, nhưng làm sao dám nói nửa câu.
- Mục Vân minh chủ.
Nhưng đúng lúc này, Lâu Tây Nguyên lại đứng ra.
Hắn là lão gia tử Lâu gia, trụ cột, hiện tại, nhất định phải đứng ra nói chút chuyện.
- Mục minh chủ, tôn nhi ta mạo phạm ngài, ngươi giết hắn, con trai ta cũng bị ngươi giết, chuyện này, Lâu gia ta đã trả giá đắt, cái gọi là tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, ngày sau Mục minh chủ chưa chắc không có thời điểm hổ lạc đồng bằng.
Lâu Tây Nguyên nói chữ chữ âm vang, lão giang hồ nói chuyện, khí thế thái độ không quá hèn mọn, kì thực cường ngạnh.
- Ngươi có ý là, nếu ta không biết tiến lui, Lâu gia ngươi, liều mạng cuối cùng?
Mục Vân một chén hương trà vào miệng, thản nhiên nói:
- Được.
- Ừm?
- Cái gì?
Lâu Gia, cứ như vậy biến mất, Quận Sơn Dương, Viêm Minh ta tiếp nhận.
Mục Vân thản nhiên nói, giống như đang nói không có gì về mình.
Lâu Tây Nguyên, Lâu Hoa Thái đám người Lâu gia, hiện tại đều phẫn nộ không thôi.
- Mục huynh.
Vũ Đông Thanh vội vàng nói:
- Hiện tại việc cấp bách, là đối phó Vân Lang, thực lực Lâu gia không tầm thường, liên hợp lại, là một cỗ lực lượng rất mạnh, kính xin Mục huynh suy nghĩ kỹ.
- Ngươi cầu tình cho họ?
Mục Vân thản nhiên nói:
- Vũ Đông Thanh, nhượng bộ lớn nhất của ta là... Tha ngươi không chết.
- Nếu ngươi nói thêm một câu nữa, ta liền giết ngươi, Huyền Thiên Giám, ta có thể không cần, nhưng đồ nhi ta bị bức bách sinh tử không biết, chỉ riêng một tội này, Lâu gia, gánh không nổi.
- Ngươi quá cuồng vọng, Mục Vân.
Lâu Hoa quá quát:
- Mạng của đồ nhi ngươi là mạng, mạng của con trai ta, không phải là mạng sao?
- Sai.
Ánh mắt Mục Vân lóe lên, nói:
- Mạng của nhi tử ngươi, là mạng, nhưng mạng của đồ nhi ta, càng trân quý hơn, bởi vì, hắn là đồ nhi của Mục Vân ta.
Vừa nghe lời này, mọi người chỉ cảm giác, Mục Vân quá cuồng vọng.
Bởi vì hắn là Mục Vân, cho nên đồ đệ mạng của hắn trân quý hơn mạng của người khác.
Đây quả thực là không có để người ta vào trong mắt.
- Tốt, tốt, tốt!
Lâu Hoa Thái quát:
- Hôm nay sáu ngàn tinh binh Lâu gia ta, cùng Mục Vân ngươi cá chết lưới rách, cho dù gia tộc diệt vong, cũng phải làm cho ngươi trả giá như máu.
- Oa ca ca, náo nhiệt, thật náo nhiệt.
Lâu Hoa Thái vừa dứt lời, đột nhiên một đạo tiếng cười vang lên.
Trên bầu trời, một đạo thân ảnh hạ xuống.
Một thân thanh sam, tóc bay múa giữa hai hàng lông mày, một nụ cười khẽ nhếch, mang theo một chút ý vị mê người.
Chính là Tạ Thanh.
- Ai vừa rồi kiêu ngạo như vậy? Cá chết lưới rách? Chỉ sợ cá ngươi chết, lưới của chúng ta, một chút vấn đề không có, có phải hay không, đám ranh con Viêm Minh.
- Vâng.
- Vâng.
Trong khoảnh khắc, tiếng gầm đinh tai nhức óc, tiếng đáp lời trải rộng khắp thành trì.
Bay trên bầu trời, đi dưới đất, ước chừng hai ba vạn người, hiện tại chỉnh tề xuất hiện.
Lâm Hạc, Lục Quảng Nghĩa, Giang Hàn, Triệu Cực Tùng, Nguyên Đại Dũng cùng với Nguyên Hoán và các lãnh đạo khác của Viêm minh, nhất thời xuất hiện, từng người khí tức biến hóa, hoàn toàn không giống.
Nhất là Triệu Cực Tùng, giờ khắc này, tóc bạc dần lui, tỏa ra một cỗ sinh cơ khác biệt.
- Tham kiến minh chủ.
- Tham kiến minh chủ.
Nhất thời, hơn vạn người hoặc quỳ lễ, hoặc cúi đầu, nhìn Mục Vân, trong mắt mang theo kính sợ!
Một màn này, nhất thời làm đám hộ vệ Lâu gia kinh hãi đứng đờ.
Tạ Thanh cười ha ha, hạ thân xuống, nhìn Mục Vân.
- Thế nào rồi? Sói con, ta mang binh vẫn có một tay đó chứ, những con sói nhỏ này, ai không nghe lời, ta liền giáo huấn người đó, hiện tại quân kỷ rất tốt.
Tạ Thanh cười ha ha nói:
- Đúng rồi, đúng rồi, còn có người đầu hàng và tù binh, cho ngươi xem.
- Hỏa Ngọc Tử, mau, đừng chậm chạp, ra đây.
- Còn có ngươi, Đan cái gì... Đan Hồng Vũ, lại đây.
Tạ Thanh dứt lời, nhất thời, trong đám người, hai đạo thân ảnh đi ra.
Vẻ mặt Hỏa Ngọc Tử ảm đạm đi ra, nhìn Mục Vân, cung kính hành lễ nói:
- Mục huynh, đã lâu không gặp.
- Gọi Mục huynh gì? Mục huynh là ngươi có tư cách hô à? Gọi là Mục minh chủ.
Tạ Thanh tát vào đầu Hỏa Ngọc Tử, hùng hùng hổ hổ nói:
- Tiểu tử, ngươi lớn như vậy, ngay cả chút lễ nghĩa cũng không biết sao?
- Hỏa Ngọc Tử...
Nhìn thấy Hỏa Ngọc Tử hiện tại bị Tạ Thanh giáo huấn giống như một con chó, Vũ Đông Thanh hoàn toàn lạnh lòng.
Xung quanh hơn vạn người, rậm rạp chằng chịt, toàn bộ đều là người của Mục Vân?
Binh lực tứ châu quận kết hợp, cường đại như thế?
- Mục minh chủ.
Hỏa Ngọc Tử hiện tại chắp tay nói:
- Đây là Huyền Thiên Giám trên người ta, hiện tại dâng hiến cho Mục Minh Chủ, kính xin Tiếu Nạp, chỉ cầu...
- Cầu cái gì cầu?
Tạ Thanh cầm lấy lấy Huyền Thiên Giám, nói:
- Tha cho tính mạng ngươi hay là không tha cho ngươi, xem tâm tình, không để cho ngươi cầu xin tha thứ, đừng nói lời nào.
- Vâng vâng...
Hỏa Ngọc Tử hiện tại chỉ cảm thấy có khổ nói không nên lời.
Tạ Thanh thật sự là... Quá vô lý.
Nhân vật ngang ngược như vậy, lần đầu tiên hắn gặp phải.
Thế nhưng, tú tài gặp phải binh, có lý không nói rõ.
- Đan Hồng Vũ, ngươi đừng giả câm.
- Gặp qua Mục minh chủ.
Đan Hồng Vũ giờ khắc này thoạt nhìn chật vật hơn rất nhiều, tóc rối bời, thoạt nhìn tinh thần uể oải.
- Lão già này bắt đầu ngoan cố chống cự, sau đó lão tử đánh hắn một trận, cuối cùng cũng thành thật xuống, Vũ Đông Thanh, không tệ, Đan Dương quận Đan gia của ngươi, rất trung thành đối với chủ nhân là ngươi.
- Vũ đại nhân.
Nhìn thấy Vũ Đông Thanh, khuôn mặt già nua của Đan Hồng Vũ nghẹn khuất.
Mà hiện tại, đám người Lâu Tây Nguyên đã nói không nên lời.
Đại quân đột nhiên xuất hiện này làm cho bọn họ có chút không cách nào tiếp nhận.
- Người Lâu gia, tội không thể tha thứ, đệ tử Viêm Minh, giết không tha.
- Vâng.
Mục Vân ra lệnh một tiếng, xung quanh nhất thời vang lên tiếng giết chóc.
- Vũ đại nhân!
Lâu Tây Nguyên hiện tại quỳ xuống dập đầu, nói:
- Giúp Lâu gia chúng ta.
Vũ Đông Thanh hiện tại lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, vừa rồi Mục Vân nói, hắn còn ghi nhớ trong lòng.
- Tha ngươi không chết?
Bốn chữ đơn giản, nhưng lại biểu hiện ra tâm tình tức giận của Mục Vân hiện tại.
Vũ Đông Thanh hiện tại lựa chọn trầm mặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận