Vô Thượng Thần Đế

Chương 615: Vân lang còn sống!

- Đáng chết!
- Hỗn trướng!
Thấy cảnh này, sắc mặt Trần Uyên cùng Huyền Yêu Nguyệt đều biến đổi, nhịn không được thầm mắng một tiếng.
Trần Nhiễm càng trợn mắt hốc mồm, đứng tại chỗ, rốt cuộc không có biểu hiện bình tĩnh như trước đó.
- Ngươi đại họa rồi, Trần Nhiễm, Cửu Linh Đoạt Thiên Bi, có vận may xảo đoạt thiên công, cho dù Huyền Không sơn ngươi cũng trong thời gian vạn năm mới tìm được tung tích một khối này, nhưng bây giờ ngươi tự tay hủy diệt manh mối vừa mới tìm thấy.
Trần Uyên rốt cục không cách nào bình tĩnh.
- Cửu Linh Đoạt Thiên Bi, xảo đoạt thiên công, đoạt thiên địa tạo hóa, lại mười phần có linh tính, mà lại là... Là... Ai, thôi, xem ngươi như thế nào giao nộp đây!
Sắc mặt Trần Uyên tối sầm lại, khoát tay áo.
Mà giờ khắc này, trong khoảnh khắc, bên trong toàn bộ Thiên Tuyển sơn, bảy tòa sơn phong đột nhiên lay động mãnh liệt.
Từ tòa sơn phong thứ nhất đến ngọn núi thứ bảy, hắc khí bàng bạc lăn lộn, như là thiên địa băng liệt, đỉnh đầu đám người, dần dần xuất hiện một vòng xoáy không gian.
- Lối ra thế mà hiện tại đã mở?
Thấy cảnh này, đám người sững sờ.
Rõ ràng còn có một ngày thời gian, sao lại hiện tại mở ra?
Trong lúc đám người sững sờ, quan tài to lớn lúc đầu an an ổn ổn đứng sừng sững ở trên bình đài lúc này quỷ dị biến mất không thấy gì nữa, chỉ để lại hắc vụ đầy đất.
- Bởi vì nhỏ mất lớn, ta thấy Trần Nhiễm ngươi lòng dạ cũng bất quá như thế.
Huyền Yêu Nguyệt hừ lạnh một tiếng, cũng không có biểu lộ vui cười như trước đó, lao thẳng đến vòng xoáy.
Quan tài biến mất không thấy gì nữa, vật liệu hắn muốn tìm, cũng căn bản không có dấu vết mà tìm kiếm.
Lưu tại nơi này cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Lần lượt từng bóng người dần dần rời đi.
Trần Nhiễm đứng trên đỉnh núi trống rỗng, nhìn quan tài biến mất không thấy gì nữa, ngậm miệng không nói.
Nắm chặt song quyền, đầu ngón tay nhỏ xuống tiên huyết, thời khắc này trong nội tâm Trần Nhiễm đã hận chết Mục Vân.
Chỉ là hắn biết, Mục Vân không có khả năng còn sống.
Tiến vào trong đó, muốn sống, trừ phi là thần.
Dần dần, hết thảy bình tĩnh lại, Thiên bên ngoài Tuyển sơn, lần lượt từng bóng người xuất hiện, nhưng không thấy Huyền Yêu Nguyệt, Trần Uyên, Trần Nhiễm mấy người xuất hiện.
- Tinh Tử Hàng!
- Cừu Xích Viêm!
- Phần Phiêu Tuyết!
Trong đám người, môn chủ tộc trưởng thất đại thế lực nhìn thấy tử đệ nhà mình xuất hiện, đều hơi thở ra một hơi.
- Phi Du, Phi Du đâu? Thạch Xà, Thạch Xà đâu?
- Thải Y đâu?
Chỉ là bên trong đám người, Thạch gia tộc trưởng Thạch Phá Thương, Thánh Tước môn môn chủ Thánh Thiên Tứ hai người lại nhịn không được hét lớn.
Đệ nhất thiên tài hai đại thế lực bọn họ thế mà không xuất hiện.
- Vân Mộc đâu?
Thiên Ngọc Tử nhìn Cừu Xích Viêm cùng Chu Tử Kiện bình yên vô sự, lại duy chỉ có không gặp Mục Vân, lo lắng nói.
- Phụ thân, Mục Vân hắn... Có khả năng chết!
- Mục Vân?
Thiên Ngọc Tử sững sờ.
Lập tức, Chu Tử Kiện bắt đầu kể lại chuyện phát sinh cuối cùng.
- Giết rồi? Mục Vân giết Hàn Thiên Vũ?
Dù là Thiên Ngọc Tử thực lực cường hãn, thế nhưng giờ phút này nghe xong câu chuyện cũng âm thầm líu lưỡi.
Đây quả thực không thể tưởng tượng.
- Mẹ nó, Mục Vân chết rồi, các ngươi thế nào không chết?
Nhìn Cừu Xích Viêm, Chu Tử Kiện bọn người, Xà Tôn nhịn không được khẽ nói:
- Các ngươi nhìn hắn chết?
Nghe Xà Tôn Giả quát mắng, Chu Tử Kiện cùng Cừu Xích Viêm chỉ đắng chát cười một tiếng.
Bọn hắn thực sự bất lực.
Chỉ là quan hệ giữa Xà Tôn Giả và Mục Vân vô cùng tốt, bọn hắn cũng có thể lý giải.
- Ai giết? Mục Vân!
Tiếng la tức giận của Thánh Thiên Tứ vang lên, nhìn Thiên Ngọc Tử quát:
- Tốt cho ngươi Thiên Ngọc Tử, ngươi biết rõ Mục Vân đến từ Trung Châu đại lục, có cừu hận cùng Thánh Tước môn ta, ngươi thế mà lưu hắn lại trong tông môn, còn đổi tên đổi họ cho hắn, ngươi cũng thật là lợi hại.
- Hừ, Thánh Thiên Tứ, ngươi đừng kiếm chuyện, bên trong Thiên Tuyển sơn, vốn nguy cơ trùng trùng, chỉ cho người Thánh Tước môn ngươi giết người khác, không cho phép người khác giết thiên tài các ngươi? Thua không nổi, cũng không cần tiến vào bên trong Thiên Tuyển sơn nữa.
Thiên Ngọc Tử vốn đang phiền, bị Thánh Thiên Tứ mắng, càng bực bội không thôi.
- Ngươi dám rống ta?
- Rống ngươi thì thế nào? Muốn thử một chút khô diệt kiếm tâm của ta hay không?
- Hừ, ngươi chờ, nếu để cho ta phát hiện Mục Vân không chết, ta chắc chắn giết tới Thiên Kiếm sơn ngươi, lấy lại công đạo cho Tước Thải Y!
Thánh Thiên Tứ quát.
- Tốt, ngươi thử nhìn một chút!
Lần này, các đại thế lực tiến vào bên trong Thiên Tuyển sơn, có thể nói đều có thu hoạch nhỏ, nhưng đại thu hoạch chân chính lại đều trên người Mục Vân, mà giờ khắc này, Mục Vân có khả năng đã chết.
Mà, bọn hắn trả giá tính mệnh hơn mười vị đệ tử thiên tài, thế nhưng không thu hoạch được gì.
Mà cùng lúc đó, Trần Nhiễm, Trần Uyên, Huyền Yêu Nguyệt ba người, mỗi người trở về trong tông môn mình phục mệnh.
Vạn Trận tông, đại trận tầng tầng vờn quanh, ở vào sơn mạch bên trong, tầng tầng núi non trùng điệp vây lại, nơi này được xưng là địa phương không gì phá nổi bên trong toàn bộ ba ngàn tiểu thế giới, thậm chí phòng ngự còn mạnh hơn cả Huyền Không sơn, làm cho người ngắm thôi đã lùi bước.
Tầng tầng lớp lớp hộ tông đại trận mở ra, một bóng người tiến vào bên trong Vạn Trận tông.
Toàn bộ Vạn Trận tông, vô cùng rộng rãi, sơn phong đứng sững, kiến trúc cao lớn uy vũ liên tục.
- A? Trần Uyên sư huynh, ngươi trở về rồi!
Một bóng người xinh đẹp mang theo một làn gió thơm đánh tới, khẽ mỉm cười nói.
Người tới một thân váy ngắn màu hồng phấn, hai chân thon dài thẳng tắp khép lại, lộ ra da thịt băng tuyết mê người, váy áo bó sát người, bao phủ dáng người mỹ lệ, nhất là đôi mắt kia, nhìn rất lóe sáng, tràn ngập tự tin.
- Vương sư muội!
Nhìn người tới, Trần Uyên mỉm cười, dừng bước lại.
- Trần Uyên sư huynh, ngươi đi nơi nào? Ta mấy ngày gần đây mới học một cái trận pháp, muốn cùng ngươi luận bàn một chút.
- Đi làm một chút chuyện, hiện tại đi bẩm báo cho sư tôn, chút nữa tìm ngươi luận bàn!
Trần Uyên hiện vẻ mặt cấp bách, nhịn không được muốn rời đi.
- Chuyện gì? Nhìn ngươi gấp, ta cũng muốn đi nghe một chút.
- Hàn Thiên Vũ của Cửu Hàn thiên cung, ngươi có nghe qua?
- Hắn à, chính là người thanh niên lúc trước bắt đi Dao tỷ tỷ, ta ghét hắn nhất.
Trần Uyên cười khổ nói:
- Chính là hắn, hắn bị giết, bị một thanh niên đến từ Trung Châu gọi Mục Vân giết.
- Ngươi nói cái gì?
Nghe đến lời này, nữ tử tịnh lệ hơi sững sờ, thân thể nhịn không được run rẩy.
- Là Vân lang, là Vân lang, Vân lang đến, Vân lang không chết, đi tới ba ngàn tiểu thế giới, hắn nhất định là tới tìm ta.
- Vương Tâm Nhã sư muội, ngươi thế nào rồi?
Vương Tâm Nhã gấp không thể chờ nói:
- Không sao không sao, Trần Uyên sư huynh, ngươi nhanh nói với ta một chút, chuyện của Vân lang, hắn bây giờ ở nơi nào? Hắn thế mà có thể giết Hàn Thiên Vũ, hắn hiện tại ở đâu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận