Vô Thượng Thần Đế

Chương 2131: Rời khỏi thánh mộ (2)

Mà quan trọng nhất là, hắn lần này cam nguyện mạo hiểm bị Vân Lang phát hiện, muốn lẻn vào đến Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, khuấy động toàn bộ Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn long trời lở đất.
Đến thời điểm đó, nội ứng ngoại hợp, liên thủ cùng Diệt Thiên kiếm tông, với Bích Lạc hoàng tuyền tông, rút củi dưới đáy nồi Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn.
- Hảo, đến lúc rời khỏi nơi này.
Lâm Văn Hiên nhìn bốn phía, lần nữa cười lớn một tiếng, cất bước rời đi động phủ.
Một thân hắc bào bao phủ toàn thân.
Lâm Văn Hiên giờ khắc này giống như huyễn hóa thành một u linh tới từ Địa Ngục, lại thấy ánh mặt trời.
Mục Vân cũng không biết, Lâm Văn Hiên lần này rời đi thánh mộ đến cùng sẽ phát sinh chuyện như thế nào.
Chỉ là hắn biết, mang cho Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn tuyệt đối là phiền phức khá lớn.
Hai vị Thiên Kiếm Tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, gặp gỡ, tranh đấu như thế nào, hắn cũng không thể đoán trước.
Lâm Văn Hiên mang theo mấy người đi ra sơn mạch, nhìn ánh sáng đầy trời, giơ hai tay lên.
- Lâm Văn Hiên tuyệt thế vô song ta trở về.
Mở ra hai tay, Lâm Văn Hiên nhất thời lao vùn vụt ra, toàn thân cao thấp lấp lóe ánh sáng, từng đạo ánh sáng ngưng kết thành từng chưởng ấn, hướng thẳng đến bốn phương tám hướng đánh tới.
Đông đông đông...
Lập tức, toàn bộ thánh mộ bộc phát ra tiếng oanh minh, tiếng lốp bốp, chấn nhiếp hai lỗ tai người.
Trong chớp nhoáng, toàn bộ thánh mộ bắt đầu lay động.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người cảm giác thiên địa giống như muốn sụp đổ.
Đây là sức người đủ khả năng làm được?
Ai cũng không biết.
Từng tiếng ầm ầm không ngừng tiếp tục, mà cùng lúc đó, Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, bên trong tam thập tam phong, một thân ảnh lại vội vàng phóng tới bên trong đại điện đỉnh núi.
- Phong chủ.
Đệ tử kia mới vừa bước vào đại điện, chắp tay thấp giọng nói:
- Việc lớn không tốt, thánh mộ, muốn sụp đổ.
- Cái gì?
Nghe đến lời này, Kiếm Vô Song biến sắc.
- Thánh mộ thí luyện còn có ba năm, hiện tại sao có thể có thể sụp đổ rồi?
Kiếm Vô Song đưa mắt nhìn phương xa, tựa hồ xuyên thấu tầng tầng núi non trùng điệp, đến thánh mộ.
- Đi!
Không nói hai lời, Kiếm Vô Song biến mất tại chỗ.
Sau một khắc, xuất hiện bên trong sơn cốc thí luyện.
- Quả nhiên.
Nhìn cửa vào thí luyện sóng cả mãnh liệt, khí tức cuồng bạo, Kiếm Vô Song quát:
- Mở ra cửa vào thí luyện.
- Thế nhưng phong chủ, thí luyện còn không có kết thúc.
- Dựa theo ta nói mà làm.
Kiếm Vô Song quát.
- Vâng.
Một đám đệ tử cùng trưởng lão lúc này công việc lu bù.
Mà cùng lúc đó bên trong thánh mộ, còn lại ba bốn vạn đệ tử giờ khắc này lẳng lặng chờ đợi.
Từ từ, trên không thánh mộ xuất hiện một cơn lốc xoáy, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy một vòng xoáy xuất hiện lên đỉnh đầu.
- Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, Lâm Văn Hiên ta, trở về.
Lâm Văn Hiên hơi thì thầm, khóe miệng lộ ra một nụ cười quỷ dị, dẫn đầu đi vào bên trong vòng xoáy.
Thân ảnh gào thét mà qua, giống như sâu kiến, từng người tuôn vào bên trong vòng xoáy.
Mục Vân hiện tại đi theo Lâm Văn Hiên, tiến lên vòng xoáy.
Chuyến đi thánh mộ, kết thúc.
Sư huynh Lục Thanh Phong lưu lại chỗ này chắc chỉ là vì giam cầm Lâm Văn Hiên, chỉ là làm như thế có đúng hay không, hắn không biết.
Thế nhưng trước mắt, tựa hồ cũng không có lựa chọn khác.
Hết thảy, còn phải xem thực lực.
Tương lai, thực lực của hắn có thể vượt qua Lâm Văn Hiên, nếu Lâm Văn Hiên muốn gây bất lợi cho sư huynh, hắn tất phải giết.
Nhưng hiện tại, trong lòng của hắn sao không muốn hô: Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, Mục Vân ta, đến rồi.
Ong ong ong...
Giờ khắc này, Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, bên trong tam thập tam phong.
Mở ra trận pháp lần lượt từng thân ảnh xuất hiện.
Bên trong toàn bộ sơn cốc bị lần lượt từng thân ảnh chiếm lấy, càng ngày càng nhiều người xuất hiện, bên trong sơn cốc dần dần náo nhiệt.
Cũng không phải tất cả mọi người tụ tập cùng một chỗ, không ít người vì tránh né huyết nhân, ẩn tàng mấy năm, hiện tại xuất hiện, giống như cách một thế hệ.
Mà giờ khắc này, nhìn thấy sơn cốc càng ngày càng nhiều người xuất hiện, Kiếm Vô Song nhíu mày.
Hơn mười vạn đệ tử tiến vào bên trong thánh mộ, dựa theo kế hoạch của Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, cuối cùng còn thừa hẳn là khoảng một vạn người.
Nhưng bây giờ thế mà có ba, bốn vạn người.
Nhiều người như vậy, đệ tử bị điều động đến bên trong thánh mộ làm việc thế nào.
Kiếm Vô Song hiện tại không mở miệng.
- Hiện tại giao ra thủ hoàn của tất cả mọi người, bắt đầu bình phán trăm vị trí đầu.
Kiếm Vô Song hơi mở lời:
- Trăm đệ tử đứng đầu, phân tán tiến vào tam thập tam phong Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, còn dư không phải đệ tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, trở về riêng phần mình tông môn.
Vừa dứt lời, Kiếm Vô Song vung tay, từng thủ hoàn bị thu hồi.
Theo Kiếm Vô Song cử động, sắc mặt hắn cũng trở nên không thể tưởng tượng nổi.
- Một trăm người đứng đầu, công bố như sau.
Kiếm Vô Song vung tay, hai ngón tay thành kiếm, một tay điểm ra.
Phía trước sơn cốc có một bia đá cao lớn trăm mét, từng cái tên xuất hiện, sau tên họ là điểm tích lũy.
Vị trí thứ nhất, bất ngờ chính là Mục Vân, 5,477 điểm tích lũy.
Thấy cảnh này, Kiếm Vô Song càng thêm không hiểu.
Bá bá bá...
Ngay hiện tại, mấy thân ảnh vút không mà tới.
Những người kia ăn mặt không giống nhau.
Hết thảy hơn mười thân ảnh, mà có ba thân ảnh cầm đầu.
Một người trong đó một thân trường bào màu đỏ, hai tay chắp ra sau, khí tức nóng nảy, một thân cho người ta cảm giác áp bách cực lớn.
Bên phải lại là một nữ tử, nữ tử một thân váy áo màu tím nhạt, chân đạp giày màu tím, bộ dáng đoan trang, lại có một cỗ vũ mị nói không nên lời, tóc đen xõa ra trên vai, một đôi tay với từng ngón tay ngọc, vô cùng đẹp đẽ, mắt phượng liễm diễm, môi nhược điểm anh, câu hồn phách người, cũng là một mỹ nữ cực phẩm.
Mục Vân phát hiện, trong nháy mắt khi Lâm Văn Hiên nhìn người nọ, thân thể run rẩy rất nhỏ một chút.
Mà nam tử bên trái khí tức nội liễm, không có gì kì lạ, nhưng lại cho người ta cảm giác áp bách rất thâm hậu.
- Lục Khiếu Thiên.
- Liễu Như Tuyết.
- Khang Càn Vũ.
Nhìn thấy ba người, Lâm Văn Hiên đứng trong đám người thấp giọng lẩm bẩm.
- Sư tôn nhận biết ba người?
- Tự nhiên nhận biết!
Lâm Văn Hiên hờ hững nói:
- Lục Khiếu Thiên chính là phong chủ đệ tam phong, là tử địch của ta, Liễu Như Tuyết...
Lâm Văn Hiên thở dài một hơi, mới nói:
- Là một người ta rất muốn nhìn thấy, nhưng lại không dám gặp, Khang Càn Vũ, chính là phong chủ đệ tứ phong.
- Liễu Như Tuyết cũng là đệ phong chủ nhị phong...
Liễu Như Tuyết...
Nghe được cái tên này, Mục Vân nhíu mày.
Bên trong thánh mộ, đệ tử dẫn đội đệ nhị phong Liễu Phong Vân cùng với Liễu Như Phong huynh đệ, và Liễu Như Tuyết này có quan hệ gì?
Hẳn là không quan hệ thế nào đi...
Ba người đến, Kiếm Vô Song chắp tay.
- Liễu phong chủ, Lục phong chủ, Khang phong chủ, hồi lâu không thấy.
- Kiếm phong chủ khách khí.
Liễu Như Tuyết chân đạp giày màu tím, đứng trong không trung, nhìn về phía trước, nói:
- Kiếm phong chủ lần này đảm nhiệm gánh vác thí luyện, cũng vất vả, ba người chúng ta chỉ đến xem, mời ngươi tiếp tục.
- Chỉ sợ Liễu phong chủ là vì nhìn hai hài tử biểu hiện nhỉ?
Kiếm Vô Song chắp tay nói:
- Liễu Phong Vân, Liễu Như Phong ở đâu?
Kiếm Vô Song nhìn phía dưới, hô lớn một tiếng, thế nhưng đám người không ai đáp lại hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận