Vô Thượng Thần Đế

Chương 2638: Chôn vùi dưới lòng đất

- Có phải nói bậy hay không, ngươi hỏi Huyết Vô Tình và Huyết Nhất đã chết kìa.
Lục Thanh Phong hiện tại căn bản không có thời gian để ý tới hai người.
Nơi này có chút cổ quái, mặt đất bốc lên, đảo ngược một vòng, lần nữa che xuống, ai biết phía dưới rốt cuộc là cái gì.
Hơn nữa quan trọng nhất là, đi theo Mục Vân, không chỉ có Tần Mộng Dao, còn có Huyết Kiêu.
Huyết Kiêu, là huynh đệ kiếp trước của Mục Vân, hắn đã sớm nghe Mục Vân suốt ngày nhắc tới huynh đệ này, nhưng ai biết được, huynh đệ Mục Vân chú ý nhất, hiện giờ lại là người của Huyết tộc.
Đây hiển nhiên là âm mưu của Huyết tộc.
Đổi lại là ai, cũng không có khả năng tiếp nhận được.
Tự cho là hảo huynh đệ, vốn tưởng rằng đã chết, nhưng ai biết chưa chết, ngược lại trở thành địch nhân lớn nhất của mình, vẫn muốn đẩy mình vào chỗ chết.
Không ai có thể chấp nhận điều đó.
- Lục tiên sinh, làm sao bây giờ?
Thiên Phong Khiếu hiện tại lo lắng nói.
- Man Uyên bọn họ sống rất tốt, sư đệ không sao đâu, chỉ là không biết, phía dưới rốt cuộc là cảnh tượng gì.
Lục Thanh Phong cân nhắc một lát, nói:
- Thiên Phong Khiếu, ngươi hiện tại trở lại Yêu vực, chỉnh đốn đại quân yêu vực, để cho bọn họ nghiêm túc chờ đợi, trông chừng Linh vực cùng Huyết Vực.
- Ngươi lo lắng...
- Loại chuyện này, đã không phải lo lắng có thể giải thích!
Lục Thanh Phong lần nữa nói:
- Linh vực lần này, Linh Cửu Thiên cùng Linh Thanh Thiên đều chết trong tay Mục Vân, bọn họ tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, Triệu Hàng Triệu tộc nếu xuất sơn, Linh Thần Phàm của Linh vực, tất nhiên cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
- Kỳ hạn mười năm sắp đến, Vân Minh sẽ mở ra, chỉ sợ điên cuồng, không chỉ là Triệu tộc, Linh vực cũng sẽ hoàn toàn thẹn quá hóa giận.
- Ta hiểu rồi.
Thiên Phong Khiếu chắp tay, rời đi.
Trong Yêu Vực, hắn là Tiên Đế, hiện tại, ai dám không phục tùng hắn?
Hơn nữa trong Yêu vực, Yêu Nguyệt Cổ Thành cực kỳ thích hợp cho các tiên thú tu luyện, những người đó muốn đạt được chỗ tốt, nhất định phải có được sự đồng ý của hắn.
Mà hiện tại, Lục Thanh Phong nhìn đám người Gia Cát Văn.
- Gia Cát đại sư.
Lục Thanh Phong cung kính nói:
- Làm phiền Gia Cát đại sư trở về Cực Loạn thành, để Ngũ Đế có thể ra tay hỗ trợ vào thời khắc mấu chốt.
- Ừm.
- Còn nữa, Lâu chủ Thính Phong lâu Mục Thính Phong, chính là phó đội trưởng Vân Vệ của Mục Vân. Ngươi có thể tìm người thông báo cho hắn, mau chóng thu thập xong Thính Phong Lâu, rời khỏi cực loạn đại địa.
- Ta hiểu rồi.
Lục Thanh Phong lần nữa nhìn mấy người Man Uyên, nói:
- Các ngươi chưa chết, đó chính là chứng minh Mục Vân chưa chết, ta nghĩ, hắn chưa chết, các ngươi nên biết làm thế nào chứ?
- Biết biết.
Man Uyên gật đầu nói:
- Mục điện chủ đối đãi với chúng ta ân trọng như núi, người Ma tộc ta, cũng không phải hạng người vong ân phụ nghĩa.
- Tốt!
Lục Thanh Phong gật đầu nói:
- Mấy vị Mục phu nhân, ngươi dẫn người đưa trở về, ta ở đây chờ Mục Vân, hơn nữa, tận lực liên hợp lại Nam điện cùng Bắc điện, cam đoan một bên xảy ra chuyện, bên kia có thể mau chóng chạy tới.
- Vâng.
- Chậm đã!.
Lục Thanh Phong lại nói:
- Quên đi, ngươi hiện tại đến Bắc điện, đem tất cả mọi người ở Nam điện tụ tập ở Bắc Điện, trong vòng mười năm này, chỗ nào cũng không muốn đi, khiêu khích cũng không để ý tới, biết không?
- Vâng.
- Càng tới gần Vân Minh càng tốt, Vân Minh có việc, trước tiên thông tri cho ta.
- Vâng.
Lục Thanh Phong hạ xuống từng mệnh lệnh, rất có trật tự.
Mà hiện tại, mọi người cũng nhất nhất đáp ứng.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều hiểu được, thiên địa này, là muốn thay đổi.
Một trận đại chiến dường như không thể xảy ra, sắp xảy ra rồi.
- Vương Tâm Nhã, Tiêu Doãn Nhi, Minh Nguyệt Tâm, Diệp Tuyết Kỳ, Diệu Tiên Ngữ, Cửu Tuyết Nhi, sáu người các ngươi...
- Chúng ta phải ở chỗ này chờ đợi.
Nghe được lời này, Lục Thanh Phong do dự một lát, gật gật đầu.
Vị tiểu sư đệ này, thật đúng là...
- Yên tâm đi, Mục Vân mấy lần đại nạn chưa chết, hắn chính là Cửu Mệnh Thiên Tử, thần giới lúc trước muốn giết hắn, cũng không giết được, hắn sẽ không chết, nơi này nói không chừng là một hồi cơ duyên, cũng còn chưa biết!
- Ừm.
Lục Thanh Phong lần nữa nói:
- Ta còn có rất nhiều chuyện an bài, mấy vị thiếu tông chủ phu nhân ở chỗ này an ổn.
Dứt lời, Lục Thanh Phong xoay người rời đi.
- Tiểu tử thúi, chờ ngươi đi ra, nhất định hảo hảo huấn luyện ngươi, kiếp trước cũng không thấy ngươi hoa tâm đại củ cải như vậy...
Lục Thanh Phong thầm mắng một câu, vội vàng rời khỏi nơi này.
Thời gian bây giờ thực sự quá vi diệu.
Mục Vân cùng Huyết Kiêu không thấy đâu, nhưng Vân Minh sắp mở ra.
Không có Mục Vân sống sờ đứng trước mặt Mạnh Tử Mặc, chỉ sợ Mạnh Tử Mặc căn bản sẽ không tín nhiệm bọn họ.
Nói như thế nào, năm đó Vân Minh cùng Diệt Thiên Kiếm Tông cùng với Lục Thanh Phong hắn, đều có hiểu lầm.
Quan trọng hơn là, Mạnh Tử Mặc đau khổ chờ đợi vạn năm, lúc mở ra Vân Minh.
Sáu người Diệu Tiên Ngữ xinh đẹp đứng trước mặt nàng, sau đó nói, Mục Vân chưa chết, các nàng là thê tử của Mục Vân...
Nghĩ đến một màn này, Lục Thanh Phong chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Có trời mới biết đến lúc đó Mạnh Tử Mặc sẽ làm ra chuyện gì?
Hơn nữa sáu nàng này, người nào dễ chọc được?
- A Hắt...
Hắt hơi một tiếng, Mục Vân hiện tại cười khổ một tiếng, nói:
- Đây là ai dang ở sau lưng mắng ta.
- Chàng còn có tâm tình nói đùa.
Tần Mộng Dao trừng Mục Vân một cái, nhìn xung quanh, nói:
- Nơi này thật sự quỷ dị, hoàn toàn là cung điện thủy tinh, quá kỳ quái.
- Hơn nữa còn rất lạnh.
Mục Vân nhịn không được rụt người lại.
Với cảnh giới Tiên Đế của hắn, đều cảm giác được lạnh, đủ để tưởng tượng, nơi này lạnh như băng.
Tần Mộng Dao thân là băng hoàng thần phách, loại khí tức lạnh như băng này, cùng nàng mà nói, là hưởng thụ.
- Ta thừa dịp thời gian chàng hôn mê, nhìn bốn phía, toàn bộ là cung điện thủy tinh, một tòa nối liền một tòa, nhìn không thấy điểm cuối....
- Nói như thế nào, cũng có điểm cuối.
Mục Vân không lo lắng, nói:
- Không chết là tốt rồi, Man Uyên bọn họ không sao, sư huynh bọn họ hẳn là biết, ta còn tốt, hiện tại nghĩ biện pháp đi ra ngoài mới là đạo lý.
- Chàng đừng quên!
Tần Mộng Dao nhắc nhở:
- Cùng chúng ta xuống đây còn có Huyết Kiêu.
Nghe được hai chữ Huyết Kiêu, thân thể Mục Vân trì trệ.
- Càng lạnh hơn....
U u, Mục Vân phun ra ba chữ.
Tần Mộng Dao đau lòng, đi tới, ôm chặt Mục Vân vào lòng.
Có lẽ sau khi hiểu rõ thân thế của mình, Mục Vân đã đủ đau lòng rồi, nhưng hiện tại, sự xuất hiện của Huyết Kiêu không thể nghi ngờ là đâm thêm một đao vào trong lòng hắn.
- Tuy rằng tâm lạnh, nhưng ta vẫn muốn giết hắn.
Mục Vân thản nhiên nói:
- Nếu không, sao có thể cảm tạ hắn vì ta mà đã thiết lập một ván cờ lớn như vậy chứ?
- Đừng nói to.
Tần Mộng Dao giận dữ nói:
- Hiện tại thương thế trên người chàng, ta xem không có mười năm tám năm, là khôi phục không được.
- Không đâu.
Mục Vân lắc đầu.
Ngẩng đầu, nhìn Tần Mộng Dao, thân thể Mục Vân ngẩn ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận