Vô Thượng Thần Đế

Chương 1481: Các đảng dị động

Mà cùng lúc đó, bên trong Nhất Diệp kiếm phái.
Một tòa sơn phong nguy nga, thẳng tắp đứng sững.
Một ngọn núi trọn vẹn gần vạn mét, bên trong chỗ sơn mạch đệ tử Diệp hệ, quả thực có thể xưng một tòa cao nhất.
Mà lúc này, trên đỉnh núi, bên trong một tòa đình viện.
Năm thân ảnh cung kính đứng thẳng.
Năm người này, bốn người trong đó, dáng người phục sức của mỗi người khác biệt, đứng ở hai bên, cúi đầu không nói.
Mà phía trước bốn người, một nữ tử, một thân sa mỏng áo nhẹ, làn da trắng nõn, khuôn mặt thanh thuần, da trắng mỹ mạo, nhất là một đôi chân thẳng tắp, như ẩn như hiện phía dưới lụa mỏng, rất mê người.
Năm người này đứng trong đình viện đã nửa canh giờ, tựa hồ đang đợi cái gì, yên tĩnh không nói.
Trong chớp nhoáng, một tiếng gió thổi vang lên, một thân ảnh xuất hiện trước người năm người.
- Tham kiến Thái Hộ.
Một thân ảnh rơi xuống, năm người chắp tay chào hỏi.
- Đứng lên đi!
Trước người năm người, thân ảnh một nam tử mang trường sam màu đen, tóc mai điểm bạc, một đôi mắt phượng, rất mê người, thế nhưng một thân nam nhi lại nhìn còn muốn xinh đẹp hơn cả nữ nhân.
- Tần Thái Hộ, lần này, thái tử có gì phân phó?
Nữ tử khinh y đi ra phía trước, cung kính hỏi.
- Khinh Phong Y, ngươi lần này từng tiến vào Ngự Thần đại lục, biết đại khái trong đó, lần này ý tứ thái tử rất đơn giản, toàn bộ thành viên Thái Tử đảng ta cần tiến vào bên trong, thứ nhất là tôi luyện thực lực, ai tăng lên nhanh, thái tử sẽ ban thưởng người đó, thứ hai, là khai quật những đệ tử Diệp hệ có thực lực thiên phú cường đại, kéo vào bên trong Thái Tử đảng.
Kia Tần Thái Hộ hé miệng nói.
Thái Hộ, chính là tướng tài đắc lực thủ vệ bên người Đảng tụ Thái Tử của Thái Tử đảng.
Lời nói ra từ trong miệng bọn hắn chính là đại biểu cho Thái Tử.
Mà thái tử, thân là đảng tụ Thái Tử đảng, lại là một trong thất đại tọa hạ đệ tử của đương kim Phái chủ, thực lực thiên phú được xưng là Nhất Diệp đệ nhất nhân.
Quyền cao chức trọng, tiềm lực vô hạn, chính là Thái tử.
Tần thái hộ này, bản danh chính là Tần Thời Nguyệt, hạch tâm đệ tử, lần này thay Thái tử đến truyền lời.
Khinh Phong Y, thân là người phụ trách đệ tử Diệp hệ của Thái Tử đảng, cũng là đứng đầu Diệp hệ ngũ thị, từ trước đến nay luôn được thái tử coi trọng.
- Mời thái tử yên tâm, lần này, chúng ta nhất định tận tâm tận lực, đốc xúc sẽ không chủ quan khi tiến vào bên trong Ngự Thần đại lục.
- Ừm.
Tần Thời Nguyệt nhẹ gật đầu, lại lần nữa nói:
- Khinh Phong Y, lần này, thái tử còn có một phân phó, bất quá phân phó này, chỉ để năm người các ngươi biết, mà nhất định muốn làm tốt, nếu không... Giết không tha!
Vừa nghe Tần Thời Nguyệt nói lời này, mấy người ở tại chỗ cảm giác, thân thể đều phát lạnh.
Dặn dò gì, thế mà không làm được liền giết không tha?
- Thái tử lần này thôi diễn thiên cơ, dự liệu được, lần này bên trong Ngự Thần đại lục có một kiện chí bảo rất có hiệu quả đối với hắn, chí bảo này đến cả thái tử cũng không thể suy tính ra ngọn nguồn là cái gì, nhưng nếu như thái tử đạt được, thực lực sẽ tiến lên một bước, có thể đạt đến cảnh giới Địa Tiên, ta nghĩ, các ngươi nên hiểu rõ.
- Chúng ta hiểu rõ.
Khinh Phong Y dập đầu.
Trong chớp nhoáng, gió nhẹ hiện ra, người kia biến mất không thấy gì nữa.
Ngũ thị lúc này mới đứng dậy.
- Chí bảo? Chí bảo gì, chúng ta cũng không biết, như thế nào đi tìm?
Một tên nam tử đi lên phía trước, khẽ nói.
Người này tên Lạc Cô Phong, cũng là một trong Diệp hệ ngũ thị Thái Tử đảng, uy danh hiển hách.
- Nói không sai, thế nhưng nếu tìm không thấy, đầu năm người chúng ta sẽ dọn nhà, chuyện thái tử nói ra trước đến nay đều là làm.
Một nữ tử đi lên phía trước, cười khổ nói.
- Lạc Cô Phong, Bình Ngọc Nhi, hai người các ngươi cũng không cần bày ra vẻ mặt đau khổ, vẫn chưa rõ ý thái tử sao?
Một nam tử vóc người gầy gò, thu hồi quạt lông trong tay, đã tính trước nói:
- Chí bảo, thái tử chưa thể suy đoán ra là cái gì, ý kia rất rõ ràng, muốn chúng ta... Thu sạch hết thảy chí bảo vào trong túi.
- Thân Công Vũ, ngươi nói đùa cái gì?
Bình Ngọc Nhi quyệt miệng nói:
- Thu sạch? Không nói đến tam đại đảng phái khác trong hàng đệ tử Diệp hệ, những đệ tử Diệp hệ không có bất kỳ đảng phái gì cũng không phải người mà chúng ta khinh thường.
- Đúng đấy, Thân Công Vũ, ngươi quá tham đi.
Một tên nam tử duy nhất không có mở miệng đứng ra, nói:
- Ta thấy lần này, trước tiên chuẩn bị đầu kỹ càng, đến thời điểm đó dọn nhà là được.
- Tập Chi Thâm.
Nghe được nam tử cuối cùng mở miệng, Khinh Phong Y rốt cục nhíu mày mở miệng.
Tập Chi Thâm cũng biết mình nói gở, ngậm miệng lại.
Nhìn bốn người, Khinh Phong Y nhẹ gật đầu, châm chước một lúc, nói:
- Nhìn lần này thái tử phân phó, có thể mất đầu, thế nhưng cũng không khó suy nghĩ.
- Dùng cảnh giới thái tử bây giờ, vật hắn để ý, đồng thời được xưng là chí bảo, hoặc là Tiên khí phẩm cao, hoặc là tiên đan do địa giai tiên đan sư luyện chế, vật liệu bình thường, làm sao có thể xưng là chí bảo từ trong miệng thái tử.
- Nghĩ như thế, thật ra phạm vi rất hẹp.
Nghe được Khinh Phong Y nói lời này, mấy người đều nhẹ gật đầu.
- Đã như vậy, chúng ta cũng không cần sững sờ, tranh thủ thời gian sai khiến bọn thuộc hạ bắt đầu làm việc đi.
Kia Lạc Cô Phong mở lời.
- Chờ một chút!
Khinh Phong Y lại khua tay nói:
- Thời điểm động viên thành viên Thái Tử đảng ta, không nên quên, nhìn tam đại đảng phái khác đang làm gì, nhất là Ngũ Diệp đảng, bọn hắn người đông thế mạnh trong hàng đệ tử Diệp hệ, không thể không phòng chuẩn bị.
- Ừm!
Năm người quản lý đệ tử Diệp hệ của Thái Tử đảng không bao lâu đã tản ra.
...
Mà cùng lúc đó, phía trên một quảng trường, mấy trăm vị đệ tử tới tới lui lui, hoặc ba hoặc hai, lẫn nhau tụ tập cùng một chỗ, thương thảo cái gì đó.
Cách đó không xa, phía dưới một đình nghỉ mát, ba thân ảnh đang ngồi.
Một người trong đó có thân hình cao lớn, khí tức hùng hậu, một đôi mắt hổ, từ xa nhìn lại liền cho người ta một loại cảm giác chấn nhiếp mãnh liệt.
- Bách Thương Thanh, đừng trừng đôi mắt của ngươi nhìn tới nhìn lui.
Nhìn thấy đôi mắt nam tử trừng to nhìn bốn phía, một tên nam tử thanh niên khác cười nói.
- Bách Lý Hề, lão tử nhìn tới nhìn lui thì làm, đây không phải là đang phiền sao?
Bách Thương Thanh bất mãn nói.
- Hảo hảo, các ngươi hai người chớ quấy rầy ta, nghe thấy tên của các ngươi cũng đã làm cho người ta tưởng rằng là hai huynh đệ, thế nhưng ta nhìn, đời trước của các ngươi đoán chừng là oan gia, đời này, cùng tiến tới đây để cãi nhau.
Một nam tử khác mặt như bạch ngọc, cười khổ nói.
- Ngạo Vô Dục, xem như ngươi biết làm hòa.
Kia Bách Lý Hề cười hắc hắc nói:
- Chiến Linh thất hổ, ngươi, không giống như là hổ, càng giống là một con mèo lớn.
- Giỏi cho Bách Lý Hề ngươi, ta hảo hảo khuyên bảo, ngươi còn chế giễu ta?
- Được rồi, đừng làm rộn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận