Vô Thượng Thần Đế

Chương 1647: Huyết thạch ký tự (1)

Xoay người, nhìn Mục Vân xuất hiện sau lưng, Cận Uyên mẹ ơi một tiếng, giống như nhìn thấy quỷ, té ngã trên đất.
- Mục Vân!
Nhìn thấy Mục Vân, Cận Uyên quát:
- Thế nào chỗ nào đều có ngươi.
Cận Uyên thu thập biểu lộ, cả người nhất thời trở nên lực lượng rất đủ.
- Chỉ có một mình ngươi?
Nhìn thấy Mục Vân đi một người, Cận Uyên cảm thấy tự tin.
- Ta đi một người.
- Ha ha...
Cận Uyên ha ha cười nói:
- Một mình ngươi, vậy ngươi chết chắc.
Cận Uyên nhìn Mục Vân, đột nhiên cười ha hả.
- Trần Đông, Lưu Nhiên, hai vị sư huynh, chính là Mục Vân này trước đó nhục nhã ta, kém chút để ta không có thể đi ra tông môn, hai vị sư huynh giúp ta giết hắn, ta sẽ có cảm kích.
Cận Uyên đột nhiên lui lại một bước, nói với hai tên thanh niên trước người.
- Chính là hắn?
Nhìn Mục Vân, hai tên đệ tử kia nhếch miệng cười một tiếng.
- Gia hỏa này tự cho là thành quan môn đệ tử của Lâu chủ, lại mượn nhờ Thiên Kiếm các đột phá đến cảnh giới Địa Tiên, rất phách lối.
- Trần Đông, cũng không thể nói như vậy, dù nói thế nào nhân gia cũng là quan môn đệ tử của lâu chủ, nói chuyện cần phải khách khí một chút.
Phốc phốc...
Hai người ngươi một câu, ta một câu âm dương quái khí nói.
Thế nhưng đột nhiên, phốc phốc hai tiếng vang lên, máu tươi phun ra, thân thể hai người bất ngờ ngã xuống đất.
Máu tươi phun ra, thi thể hai người đổ vào trên người Cận Uyên phía sau.
- Ồn ào!
Nhìn thi thể hai người, Mục Vân khoát khoát tay cổ tay, hờ hững nói.
- Ngươi... Ngươi ngươi ngươi...
Thấy cảnh này, ngón tay Cận Uyên run rẩy chỉ Mục Vân, một câu cũng nói không nên lời.
- Ta không phải không để ngươi thông qua à?
Nhìn Cận Uyên, Mục Vân lại mở miệng.
- Xem ra, ngươi còn có chút nội tình trong Thiên Kiếm lâu, không nghĩ tới, vẫn bị ngươi chạy ra.
- Đó là đương nhiên.
Cận Uyên giờ phút này nói:
- Mục Vân, ta biết ngươi tấn thăng làm quan môn đệ tử, không coi ai ra gì, ngươi giết Trần Đông, Lưu Nhiên hai người, ta sẽ không nói gì, nhưng ngươi dám giết ta?
- Phụ thân ta là Cận Thượng Vũ, trưởng lão nội kiếm các Thiên Kiếm lâu, ngươi bớt lo chuyện người khác, chúng ta nước giếng không phạm nước sông.
Cận Uyên nói, muốn đi qua từ một bên.
Hai ba người phía sau người cũng đứng tại chỗ không dám động đậy.
- Thật có lỗi!
Mục Vân giờ phút này lại cười nói:
- Nước giếng của ngươi đã xúc phạm đến nước sông ta này, hai người chúng ta đã chú định có một người nằm xuống.
Tiếng cười rơi xuống, Mục Vân xuất thủ.
Cận Uyên muốn phản kháng, nhưng căn bản không có khí lực phản kháng.
Ngay cả Trần Đông cùng Lưu Nhiên hai người cảnh giới nhất phẩm Địa Tiên đều bị Mục Vân miểu sát, hắn chỉ có cảnh giới cửu phẩm Nhân Tiên, chỗ nào là đối thủ.
Không bao lâu, trong hẻm nhỏ chỉ để lại mấy cỗ thi thể.
- Tham kiến chủ nhân.
Ngọc Thanh Lan vội vàng quỳ một chân trên đất.
Thấy cảnh này, Hoán Thanh Sa cũng không dám qua loa, quỳ xuống đất lễ bái.
- Đứng lên đi!
Mục Vân nhìn hai người, phất phất tay.
- Chúc mừng chủ nhân, tiến vào Thiên Kiếm lâu, thực lực đại tiến, đến cảnh giới Địa Tiên.
Nhìn Ngọc Thanh Lan, Mục Vân cũng cười nói:
- Ta nhìn hai người các ngươi hiện tại cũng không tệ, thực lực nổi bật, được Tẩy Kiếm các coi trọng, dốc lòng tài bồi.
- Vẫn nhờ công hiệu cường đại của Sinh Tử Ám Ấn của chủ nhân.
- Được rồi, tạm thời không đề cập tới chuyện này.
Bàn tay Mục Vân vung lên, hỏa diễm tràn ngập, mấy thi thể trong hẻm nhỏ bắt đầu thiêu đốt.
Thi thể bị thiêu đốt, máu tươi chảy đầy.
Máu tươi thuận mặt đất khuếch tán ra, chỉ một lát sau biến mất không thấy gì nữa.
Tựa hồ là... Dung nhập vào sàn nhà.
Thấy cảnh này, Mục Vân lại lộ ra vẻ mặt trầm tư.
- Hai người các ngươi sao lại phát sinh xung đột với Cận Uyên?
Thật lâu sau, Mục Vân nhìn hai người, chậm rãi mở lời.
- Còn không phải Cận Uyên nổi sắc tâm.
Ngọc Thanh Lan đáp.
- Hai người chúng ta vốn phát hiện một ít địa phương kỳ quái, cho nên ở chỗ này quan sát, thế nhưng gặp được bọn hắn, không thèm nói đạo lý, để chúng ta đi lấy những hòn đá kia cho bọn hắn nhìn.
- Không thể động vật liệu bên trong Hoàng Tuyền thành, chúng ta đương nhiên không cầm, thế là...
- Tảng đá...
Nghe được Ngọc Thanh Lan nói vậy, Mục Vân nhìn hẻm nhỏ, mặt đất quả nhiên có một ít tảng đá màu đỏ.
Mà nhìn qua những tảng đá kia phân loạn phức tạp, nhưng nhìn kỹ lại giống như một ký tự.
- Ký tự...
Lông mày Mục Vân nhíu lên.
Cũng quên đi bên người còn có hai người, nhìn ký tự kia, nhíu mày.
Ngọc Thanh Lan cùng Hoán Thanh Sa nhìn thấy Mục Vân tựa hồ phát hiện cái gì, cũng không dám quấy nhiễu, đứng ở một bên, nhìn Mục Vân.
Vừa xem xét, trọn vẹn nhìn nửa canh giờ.
- Ta đã biết!
Mục Vân đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt xuất hiện một vòng tinh quang.
Ngẩng đầu nhìn thấy Ngọc Thanh Lan cùng Hoán Thanh Sa hai người còn đứng ở bên cạnh mình, Mục Vân nói:
- Hai người các ngươi cẩn thận, đừng bị người khác trêu chọc, xảy ra vấn đề cứ gọi ta.
- Ừm.
Vừa dứt lời, Mục Vân không nói thêm gì, nhìn phía trước một chút, đi ra hẻm nhỏ, đi về phía trước mười bước, lại nói xoay trái đi một trăm bước mới dừng lại.
Nhìn thấy Mục Vân rời đi, Ngọc Thanh Lan cùng Hoán Thanh Sa hai người nghĩ không ra, không biết nên xử trí như thế nào.
- Ngọc tỷ tỷ, Mục Vân... Thật kỳ quái.
Hoán Thanh Sa không khỏi nói.
- Ừm?
- Thiên phú người này tư chất Thiên Thánh, cho dù đưa tới Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn cũng là tuyệt thế hiếm thấy, thế nhưng ngươi có phát hiện, hắn... Rất kỳ quái hay không?
- Tinh thông trận pháp, chúng ta lần trước cũng kiến thức, lĩnh ngộ kiếm ý, chúng ta cũng kiến thức.
- Thế nhưng tỷ tỷ chẳng lẽ không kỳ quái, hắn học được những thứ này từ nơi nào?
Nghe lời Hoán Thanh Sa nói, Ngọc Thanh Lan cũng mê hoặc.
Xác thực, Mục Vân biết rất nhiều, thế nhưng hắn học được từ nơi nào?
Ngọc Thanh Lan thầm nghĩ, cũng trăm mối vẫn không có cách giải.
- Mà lần trước hắn gieo xuống ấn ký cho chúng ta, thế mà ngay cả Các chủ đều không nhìn ra, ngày đó các chủ thu ta làm nội các đệ tử, kiểm tra toàn bộ toàn thân cao thấp, nhưng nàng căn bản không có phát hiện.
Hoán Thanh Sa vẫn còn sợ hãi nói:
- Thật ra lúc ấy, ta sợ các chủ phát hiện, Sinh Tử Ám Ấn này có tác dụng quá lớn đối với chúng ta đề thăng, dựa theo ý Mục Vân, đây là... Lực lượng của huyết mạch.
- Huyết mạch, còn có thể có thần diệu như thế?
- Tiên giới mênh mông, chúng ta chẳng qua thấy được chút ít mà thôi, thậm chí cẩn thận nghĩ, chúng ta thấy được ngay cả chút ít cũng không tính!
Hoán Thanh Sa cười khổ.
- Xem ra chúng ta vẫn quá yếu, nếu không phải Sinh Tử Ám Ấn, chỉ sợ chúng ta lần này ngay cả tư cách tiến vào đến bên trong Hoàng Tuyền thành cũng không có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận