Vô Thượng Thần Đế

Chương 2789: Sẵn sàng thần phục

Triệu Nham Minh lắc đầu nói:
- Thần giới đứng đầu, chính là Tổ Thần cảnh. Năm đó, ngươi ở cảnh giới Thần Hoàng, đã chém giết một gã cường giả Tổ Thần cảnh, trong lúc này, còn kém một cảnh giới là Thần Chủ. Ngươi sử dụng chính là thương thuật.
Nói đến đây, Triệu Nham Minh nhịn không được tán thưởng nói:
- Khi đó ngươi, thật sự là... Không ai có thể sánh vai...
Nghe được những lời này, trong lòng Mục Vân vẫn có chút tự đắc nho nhỏ.
- Năm đó, cả thần giới, bởi vì ngươi, không biết có bao nhiêu thiên chi kiêu tử tu tập thương pháp, nếu có người nói kiếm chính là vua của trăm loại binh khí, người bên ngoài đều sẽ lấy ngươi để phản bác.
- Thật ra cũng không phải thương thuật thật sự có thể so sánh với kiếm thuật, mà là bởi vì ngươi quá mạnh, thay vì nói ngươi là bởi vì thương mà sinh ra, chi bằng nói, thương là vì ngươi mà tồn tại.
Triệu Nham Minh càng nói càng kích động, giống như nhìn thấy tấm gương mình mơ ước.
Mà trên thực tế, cũng đúng là như vậy.
Thần giới, ai không lấy Mục Vân làm tấm gương?
- Ngươi bình tĩnh lại trước.
Mục Vân hiện tại nhìn Triệu Nham Minh, vỗ vỗ bả vai, nói:
- Đừng kích động như vậy, bây giờ ta, bất quá chỉ là Mục Vân, từ tiểu thế giới đến đại thế giới, đến thần giới mà thôi, không phải Mục Vân trước kia.
- Có thể không kích động sao?
Triệu Nham Minh nhịn không được run rẩy nói:
- Cửu Mệnh Thiên Tử, thiên chi kiêu tử nhất định sẽ thống nhất Thần giới, cửu tộc liên hợp muốn giết ngươi, cũng không giết chết ngươi, ngươi còn sống, chuyện như vậy, dưới thiên hạ, ai không kích động?
Triệu Nham Minh nhìn Mục Vân, đột nhiên phốc một tiếng, quỳ trên mặt đất.
Hắn chắp hai tay lại, mở ra, trong tay, xuất hiện thêm một đạo ấn ký.
-Đây là bản nguyên ấn ký của Triệu Nham Minh ta, là bản nguyên thần hồn của ta, bây giờ ta nguyện ý cống hiến cho ngươi, Triệu Nham Minh ta ngày sau nguyện ý đi theo ngươi, đến chết không thay đổi.
Triệu Nham Minh nói xong, bàn tay đẩy ấn ký ra.
Nhìn thấy cảnh này, Mục Vân ngẩn ra.
Đây là lần đầu tiên có người nguyện ý chủ động giao ấn ký cho hắn. Năm đó, sức hấp dẫn của nhân cách đã đến loại tình huống này rồi sao?
- Ta biết ngươi là người Triệu tộc, kiếp này sống lại chính là vì báo thù, Mục Vân ta cũng như thế, đợi ta tìm được ký ức ngày xưa của mình, dung hợp thành công, tam sinh tam thế một người, ta sẽ thống nhất thần giới, năm đó giết người Mục tộc ta, Mục Vân ta, sẽ dùng máu tươi của bọn họ tế lễ.
Mục Vân tiếp nhận ấn ký, dung nhập vào trong thần hồn mình.
Nhất thời, hắn có thể cảm giác được hết thảy của Triệu Nham Minh. Cảnh giới Chân Thần sơ kỳ, đây mới là cảnh giới chân chính của Triệu Nham Minh.
Hơn nữa, hắn có thể cảm giác được, trong cơ thể Triệu Nham Minh, một cỗ khí tức giống như hắn, đang dần dần ngưng tụ.
Đó hẳn là thiên phú huyết mạch của Triệu tộc.
Mục Vân gật gật đầu, nói:
- Ngươi tín nhiệm ta như thế, ta tự nhiên sẽ không làm ngươi thất vọng, từ hôm nay trở đi, ngươi không thể có nửa điểm không chân thành đối với ta, ta đối với ngươi, tự nhiên cũng là như thế.
- Nhất định.
Triệu Nham Minh giờ khắc này, thật tâm phục khẩu phục.
- Đứng lên đi!
- Vâng.
Triệu Nham Minh nhìn Mục Vân, hai mắt tỏa sáng.
Mục Vân lộp bộp, nói:
- Ta chỉ thích nữ nhân.
- A?
Triệu Nham Minh nhất thời sửng sốt.
Ta...
Ngay lúc này, ngoài cửa tiểu viện, một tiếng gõ cửa vang lên.
Sở Hàm và Liễu Thân ở dưới lầu, mở miệng.
Thiên Mạc Hàn hiện tại đi vào.
- Mục tiên sinh, gia gia ta tỉnh rồi, bây giờ ta mang ngài đi qua đi.
- Tốt!
Mục Vân đi xuống lầu, theo Thiên Mạc Hàn rời đi.
Dọc theo đường đi, càng đi về phía chỗ sâu của Thiên Trường Môn, càng có thể cảm giác được, số lượng hộ vệ ẩn giấu càng ngày càng nhiều.
Mà theo Thiên Mạc Hàn đi vào chỗ sâu, bên ngoài một gian cung điện thật dài, chỗ cửa, hai gã võ giả cảnh giới Chân Thần sơ kỳ ngạo nghễ đứng vững.
Xem ra, nơi này hẳn là địa phương của Thiên Đế Tinh, nếu không, làm sao có thể có Chân Thần thủ vệ.
- Tiểu Hàn, ngươi lại tới.
Một nam tử trung niên nhìn Thiên Mạc Hàn, cười nói:
- Không hổ là cháu trai tốt của gia gia ngươi, khó trách gia gia ngươi mỗi lần tỉnh lại đều muốn gặp ngươi.
- Hai vị thúc thúc, hảo!
Thiên Mạc Hàn cười nói:
- Gia gia tốt hơn một chút?
- Ai...
Một gã trung niên nam tử khác thở dài nói:
- Vân là như cũ...
- Vị này là Mục tiên sinh, nhị tinh Thần đan sư, ta mang đến xem tình huống cho gia gia.
- Chúng ta có thể không biết ngươi sao? Đi vào đi...
- Đa tạ hai vị thúc thúc.
Thiên Mạc Hàn mang theo Mục Vân tiến vào trong đại điện.
Đại điện thật dài, một cỗ hàn khí, bức thẳng đến.
Hàn khí kia, làm cho thân thể Mục Vân nhịn không được run rẩy.
- Lạnh đúng không?
Thiên Mạc Hàn cười nói:
- Nắm một viên Hỏa Nguyên thần tinh thạch này, sẽ không lạnh.
- Sao lại lạnh như vậy?
Mục Vân khó hiểu nói.
- Bởi vì gia gia ta...
Thiên Mạc Hàn giải thích:
- Bên trong thân thể gia gia ta ẩn chứa khí tức lạnh như băng, nhưng có rất nhiều đan sư, đều nói bên trong thân thể gia gia ta, không có dị thủy lạnh như băng lây nhiễm, cũng không có dị thủy nào chứa băng thuộc tính, nhưng gia gia ta lại không ngừng tản mát hàn khí.
- Quỷ dị như thế?
Mục Vân cũng rất cẩn thận, loại tình huống này, quả thật hiếm thấy.
Mục Vân tin tưởng, Thiên Mạc Hàn mời không ít Thần đan sư, nếu trong cơ thể Thiên Đế Tinh chứa dị thủy, các vật loại băng hàn hoặc bị thương, những thần đan sư kia, không có khả năng không biết.
Bên ngoài vẫn đồn đãi, Thiên Đế Tinh sắp hết tuổi thọ, hiện tại xem ra, xác thực không phải, có lẽ đã là Thiên Hữu Chí cùng Thiên Đấu Thành đấu tranh để che mắt người khác, cố ý truyền bá chuyện tranh quyền đoạt thế ra ngoài.
Mục Vân theo Thiên Mạc Hàn tiến vào trong phòng, khí tức băng hàn càng ngày càng mãnh liệt.
- Gia gia!
Nhìn thấy một người nằm trên giường, Thiên Mạc Hàn đi lên, khẽ cười nói:
- Gia gia, ngài tỉnh rồi.
- Nghe thấy giọng nói của ngươi, ta tất nhiên phải thức dậy.
Trên giường hiện tại, một nam tử tóc dài trắng như tuyết đang nằm. Chỉ là, làn da nam tử, tinh tế trắng nõn, hoàn toàn không giống lão giả sắp hết thọ nguyên, ngược lại giống như trung niên.
Chỉ là khí tức lạnh như băng kia, lại khiến cho cái giường đều xuất hiện băng sương.
- Gia gia, vị này là Mục tiên sinh, chính là một vị Thần đan sư, ta mời tới khám bệnh cho ngài.
Thiên Mạc Hàn gật đầu cười nói.
- Chào Thiên môn chủ.
- Chào ngươi.
Thiên Đế Tinh đánh giá Mục Vân, cười nói:
- Tôn nhi ta từ nhỏ đã hiểu chuyện, mạnh hơn nhiều so với mấy đứa cháu kia của ta, Hàn nhi, về sau không cần phí sức như vậy, thân thể của gia gia, ta biết.
- Gia gia...
Thiên Mạc Hàn bất mãn nhìn Thiên Đế Tinh một chút.
- Ha ha, tốt, tốt, để Mục tiên sinh chẩn đoán cho ta.
Thiên Đế Tinh dứt lời, Mục Vân ngồi xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận