Vô Thượng Thần Đế

Chương 1896: Truyền Tống Trận Hoàn Thành (1)

Đáng hận, môn hạ đệ tử bọn hắn lại không có bị Mục Vân thu phục, nếu không, hiện tại chỉ sợ đạt được chỗ tốt lớn hơn.
- Được, lâu ngày mới rõ lòng người, dần dần, ta tự sẽ xem lại các ngươi trong ngoài phải chăng như một.
Mục Vân phất phất tay nói:
- Ít ngày nữa, ta sẽ chuẩn bị, các ngươi làm tốt một ít phòng hộ là được.
- Vâng!
- Vâng!
Tông chủ bốn đại tông môn rời đi.
Thấy cảnh này, Mục Vân hơi thở phào nhẹ nhõm.
- Soái khí!
Lâm Chi Tu nhìn Mục Vân, giơ ngón tay cái lên, cười nói:
- Quả nhiên là có khí tức thiên địa bá giả, bội phục.
- Xú tiểu tử, ngươi còn trêu ghẹo ta.
Mục Vân cười mắng:
- Nếu không phải vì chỉnh hợp Nam Cực chi địa, mặc dù mấy tông chủ những tông môn này chẳng ra sao, thế nhưng đệ tử thăng lên từ hạ giới còn không ít, chỉ cần dốc lòng tài bồi, tương lai chính là một cỗ sinh lực.
- Tương lai những đệ tử này, chỉ cần bị ta khống chế, chưa hẳn không thể diệt sát...
Mục Vân chưa nói xong, dừng lại.
Diệt sát? Diệt sát cái gì?
Lâm Chi Tu cùng Phàm Vô Ngôn mấy người nhìn Mục Vân, ngẩn người.
- Thôi, việc này không nên nói nhiều cùng các ngươi, hiện tại chỉ cần hiểu rõ, tứ đại thế lực một mực chưởng khống trong tay ta, tương lai ta nếu không ở chỗ này, các ngươi có thể nếm thử liên hợp lại, tạo thành một thế lực, tấn thăng thành Bạch Ngân cấp thế lực.
Mục Vân chỉ nói.
- Vâng!
Đám người tản ra, bên trong đại điện lần nữa khôi phục yên tĩnh.
Mà giờ khắc này, Bích Lạc tiên sơn, Bích Lạc hoàng tuyền tông.
Hoàng Cực Vô Càn máu me khắp người, toàn thân cao thấp cả người cơ hồ không có sinh cơ, khóe miệng không ngừng chảy ra máu tươi, tích táp, chảy đầy đất.
- Ngươi bây giờ biết mình có nên tới hay không chưa?
Bích Thanh Ngọc đứng trước người Hoàng Cực Vô Càn, hờ hững nói:
- Hoàng Cực thế gia, chiếm cứ Trầm Luân Chi Địa thời gian quá lâu, ta nhìn không bằng giao cho Bích Lạc hoàng tuyền tông chúng ta, như thế nào?
- Ngươi nằm mơ!
Hoàng Cực Vô Càn khàn giọng, yếu ớt không chịu nổi.
- Hoàng Cực thế gia, sừng sững Trầm Luân Chi Địa mấy ngàn năm, há lại là tiểu tiểu tông môn của ngươi nói cầm xuống thì liền có thể cầm xuống?
- Ồ? Thật sao?
Bích Thanh Ngọc không nói nhiều, nhìn Hoàng Cực Vô Càn nói:
- Chỉ tiếc, ngươi, không nhìn thấy một màn kia.
Ngọc thủ vung lên, huyết nhận xuất hiện, Bích Thanh Ngọc hạ sát thủ.
Hoàng Cực Vô Càn đầu một nơi thân một nẻo ngay tại chỗ.
Một đời thiên kiêu, danh chấn toàn bộ Trầm Luân Chi Địa, đệ nhất thiên tài một đời thanh niên Hoàng Cực thế gia, cứ chết như vậy.
Thấy cảnh này, đông đảo đệ tử Hoàng Cực thế gia triệt để trợn tròn mắt.
Hoàng Cực Vô Càn, chết.
Chết!
Mà cùng lúc đó, Hoàng Cực Lạc Thiên, Hoàng Cực Lạc Hải, Hoàng Cực Lạc Sơn ba người nghẹn họng nhìn trân trối.
- Ngươi điên, ngươi điên.
Lạc Thiên quát:
- Vô Càn là thiên tài ưu tú nhất Hoàng Cực thế gia chúng ta trăm ngàn năm qua, ngươi giết hắn, hẳn phải chết không nghi ngờ.
- Ngươi biết lão tổ tông chúng ta kỳ vọng về hắn như thế nào không?
- Ngươi chết chắc, chết chắc!
Ba vị tộc lão triệt để bộc phát.
Hoàng Cực Vô Càn, chết!
Hắn chết rồi, toàn bộ Hoàng Cực thế gia sẽ triệt để lâm vào phẫn nộ.
Bích Lạc hoàng tuyền tông, xong đời.
- Dài dòng!
Nhìn thấy tam đại trưởng lão mở miệng, Bích Thanh Ngọc nhíu mày.
- Lệ Sinh Phong, Đồng Yêu, Hàn Khải, bọn gia hỏa này giao cho các ngươi, toàn bộ luyện chế thành huyết cốt nhân, một tên cũng không để lại, sau đó mang theo bọn hắn tiến về Hoàng Cực thế gia, tiến công.
- Vâng!
Tam đại Ngục Vương hiện tại chắp tay mà đứng, trong mắt lại mang theo ánh sáng thị huyết.
- Các ngươi muốn làm gì? Làm gì?
Trong mắt Lạc Thiên hiện tại đầy kinh khủng.
Hắn mặc dù không biết, huyết cốt nhân là cái gì, thế nhưng hắn biết, kết cục nhất định sẽ rất thê thảm.
- Đừng hỏi, ta mang các ngươi đi xem một chút, các ngươi sẽ biết.
Lệ Sinh Phong cười hắc hắc mang theo cảm giác để người rợn cả tóc gáy.
Ba vị Ngục Vương đè ép mấy trăm người còn lại, tiến vào bên trong Bích Lạc hoàng tuyền tông đen nhánh.
Bích Thanh Ngọc quay người, nhìn một phương hướng khác, nơi đó, chính là hướng của Nhất Diệp kiếm phái.
Bá một âm thanh vang lên, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện.
- Thế nào?
Bích Thanh Ngọc mở lời.
- Nhất Diệp kiếm phái, hai năm nay tiến bộ thần tốc, Mục Vân không biết dùng biện pháp gì, quả nhiên kỳ quái, Hoàng Cực Dục bị hắn giết.
- Quả nhiên hạ thủ không lưu tình.
Bích Thanh Ngọc khẽ mỉm cười nói:
- Giết cũng tiết kiệm phiền phức, cá lọt lưới, các ngươi đi giải quyết đi, không thể chạy một tên, ghi nhớ.
- Vâng!
Sử dụng biện pháp gì?
Bích Thanh Ngọc cười.
Gia hỏa này đi vào Kim Tiên di chỉ vớt một kho bảo tàng lớn như vậy, Nhất Diệp kiếm phái muốn không cất cánh cũng khó.
- Thập Ngũ thúc, thập tứ thúc, thập tam thúc, chuyện kế tiếp, có thể làm phiền các ngươi.
Bích Thanh Ngọc quay người lại, nhìn ba tên nam tử phía sau, khẽ vuốt cằm, híp mắt lại, hé miệng cười.
- Ngươi tiểu nha đầu này.
Bên trong ba người, một nam tử tóc trắng, cười nói:
- Biết, lần này, liền cầm xuống Trầm Luân Chi Địa đi, nghẹn thời gian vạn năm, lâu như vậy không có động thủ, ta đã có chút lạnh nhạt, thật lâu không có cảm nhận được tư vị giết người.
- Liễu Nhất Khúc, ngươi cũng quá tự ngạo đi?
Lúc này, một nam tử thân hình cao lớn lại nhếch miệng cười nói:
- Ta và Hoàng Phủ Khuyết còn chưa nói, ngươi ngược lại chủ động, thế nào? Chính ngươi có thể đối phó lão ngoan đồng Hoàng Cực thế gia kia?
- Mạnh Kiệt, ta dù sao cũng là chủ nhân một ngục, lúc nói chuyện, chừa cho ta chút mặt mũi?
- Đáng tiếc, ngươi chỉ là Ngục Vương ngục mười lăm, luận phẩm cấp, ngươi kém ta một bậc, luận thực lực, ngươi cũng kém ta một chút...
- Ngươi không muốn mặt.
- Hảo hảo, hai người các ngươi chớ làm ồn.
Nam tử kia không có mở miệng, trên mặt mang một vết kiếm nhỏ xíu, nhìn cũng không dữ tợn, cũng không quá thiện.
- Lần này, thừa dịp Hoàng Cực thế gia và Tam Cực Thiên Minh giao chiến, ốc còn không mang nổi mình ốc, chúng ta chiếm lĩnh Vạn Độc tông tam đại tông môn, tiến vào Trầm Luân Chi Hải, lại không thể khinh thường.
- Mà Đại Ngục Vương đã là trao đổi với Cửu Tiên các làm, chỉ chờ chúng ta làm tốt việc này, Bích Lạc hoàng tuyền tông sẽ trở thành Bạch Ngân cấp thế lực.
- Hoàng Phủ Khuyết, ngươi biết nhiều lắm.
Nhìn thấy ba người rất có bộ dáng tranh cãi không nghỉ, Bích Thanh Ngọc chỉ cười khổ.
- Ba vị thúc thúc, không hành động, chỉ sợ cha ta sẽ nổi giận.
Vừa nghe Bích Thanh Ngọc nói lời này, sắc mặt ba người đều cổ quái.
Phụ thân Bích Thanh Ngọc, bọn hắn tự nhiên biết là vị nào.
Tên kia là tồn tại mà bọn hắn hoàn toàn không thể trêu chọc.
- Đi thôi.
Ba người mỉm cười, sau lưng, mấy ngàn thân ảnh lặng yên không một tiếng động phủ đầy sơn dã.
Mà mấy ngàn người, mỗi một người có khí tức toàn thân trên dưới đều tĩnh mịch khó lường.
Mục Vân hiện tại thấy cảnh này, tất sẽ rất rung động.
Những người này, chỉ sợ toàn bộ là cảnh giới Huyền Tiên.
Một màn này, cho dù ai nhìn thấy, cũng sẽ không thờ ơ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận