Vô Thượng Thần Đế

Chương 4144: Nhập Phàm Thần Khí (2)

Thở ra một hơi, Mục Vân vội vàng thôn phệ mấy viên Nguyên Thạch, khôi phục nguyên lực.
Những pho tượng này, cũng không có khí huyết để cho hắn cắn nuốt.
Ù ù...
Một tiếng ong ong vang lên, trước người Mục Vân đột nhiên dâng lên một cái bình đài.
Trên đó có viết.
- Đao, kiếm, thích...
Để ta chọn?
Phần thưởng?
Mục Vân hiện tại hơi sửng sốt.
Nhưng đại khái hiểu được, độc đáo của nơi này.
Nơi này, rất hiển nhiên, là một mảnh thí luyện tràng.
Có lẽ là vì tôi luyện môn hạ đệ tử, chuyên môn thiết lập.
Khiêu chiến võ giả cùng cảnh giới, thành công, có thể đạt được phần thưởng.
Mục Vân không chút do dự, lựa chọn kiếm.
Một tiếng ong ong vang lên lần nữa.
Trước người Mục Vân, một thanh trường kiếm xuất hiện.
Kiếm dài ba thước năm tấc, kiếm phong thẳng tắp, vào tay có vẻ nặng nề.
- Nhập phàm thần khí.
Tay Mục Vân cầm trường kiếm, nhất thời cảm giác được một tia khí tức khác thường.
Phong Trần Tử từng nói qua, Cổ Thánh khí đối với võ giả Quân vị mà nói, không chỉ không có bất kỳ trợ giúp gì, ngược lại sẽ áp chế võ giả bộc phát.
Mà nhập phàm thần khí, nói cho cùng, mới là thần khí chân chính.
Năm đó ở trong nhân giới, cái gọi là thần, bất quá chỉ là võ giả trong Nhân giới tự đại tự xưng thôi.
So với đại thiên thế giới, nhân giới, thật sự đã tự kỷ lạc hậu.
Trong lòng Mục Vân đã có suy nghĩ.
Tương lai, cần phải cường đại nhân giới.
Hiện giờ, trong đại thiên thế giới, xưng hô thần khí, mới là thần khí chân chính.
Mà Quân vị, cũng có thể gọi là Thần chân chính.
Không giống Thánh vị, có thể nói Quân vị là dung hợp thiên địa lực chân chính, có thể được xưng là thần.
Nhập phàm thần khí, điểm rõ ràng nhất, có thể tâm thần tương liên cùng võ giả Nhân Quân, chân chính hòa hợp như tay chân, phát huy ra uy lực cao nhất.
Mục Vân rời khỏi, đi tới bên cạnh Bạch Tố Tố.
- Nơi này là một mảnh lịch lãm tràng, ngươi khiêu chiến giống như ta, chỉ cần thắng lợi, nói không chừng có thể đạt được một kiện Hóa Phàm thần khí.
Bạch Tố Tố tự nhiên nhìn thấy Mục Vân làm hết thảy, hiện tại cũng động tâm không thôi.
Thân ảnh Bạch Tố Tố chợt lóe, sải bước hạ xuống.
Xoay người nhìn Mục Vân một cái, Bạch Tố Tố không nói nhiều.
- Nếu ngươi dám chạy, ta tất giết ngươi.
Ánh mắt thay thế lời nói của Bạch Tố Tố.
Mục Vân run rẩy cười, cầm trường kiếm trong tay, vẫn chưa rời đi.
Mà ở trong chuôi kiếm trường kiếm này, lúc này từ từ mở ra một quyển trục.
- Lạc Anh thần kiếm.
- Thiểm Kiếm Thần Quyết! Chia làm tiểu thành, đại thành, viên mãn ba cấp bậc tu hành...
Mục Vân nhìn trường kiếm cùng kiếm quyết, nhếch miệng.
Lần này, Nguyên Thạch có, Kiếm Quyết có, Hóa Phàm thần khí cũng có.
Cũng không đến mức tay không tiếp đao kiếm, không có thứ gì dùng.
Ầm...
Hiện tại, phía dưới, một tiếng nổ vang lên.
Trước người Bạch Tố Tố, mười thân ảnh, đã xuất hiện.
Khanh...
Bàn tay Bạch Tố Tố vung ra, một thanh kiếm quang, lóe ra.
Trường kiếm, giết về phía mười pho tượng.
Hiện tại, Bạch Tố Tố bày ra thực lực cường đại, nhất thời làm Mục Vân trợn mắt há hốc mồm.
Ngũ tạng thần cảnh, so sánh với nhất tạng thần cảnh, đúng là rất cường đại.
Nhưng Mục Vân không nghĩ tới, lại cường đại đến như vậy.
Loại cảm giác này, giống như là một vị Cổ Thánh, đối mặt với một vị Cổ Thánh Đế.
Quy Nhất hiện tại mở lời:
- Nhân quân lục đại cảnh giới, ngũ tạng, lục phủ, thất nguyên, tứ cốt, vốn đã ít cảnh giới, ngươi hoàn toàn có thể lý giải là một tiểu cảnh giới chênh lệch đều lớn hơn đại cảnh giới so với trước kia một.
- Cái này cũng quá khoa trương...
Mục Vân im lặng.
- Được rồi, đừng cảm thán những thứ này.
Quy Nhất thúc giục nói:
- Ngươi thật chờ nữ nhân kia giải quyết xong lịch lãm, lại đè ép ngươi khẩn cấp thám hiểm? Ngươi bị nghiện?
- Ngươi mới nghiện.
Mục Vân mắng:
- Nữ nhân này, ta có thể cam đoan, rời khỏi nơi này, tuyệt đối một kiếm chém ta.
- Chủ yếu là hiện tại rời đi, căn bản là ruồi không đầu, bị đuổi kịp, tuyệt đối là một con đường chết.
- Không rời đi, ngươi cũng là một con đường chết.
Quy Nhất thúc giục:
- Ta phát hiện ra thứ tốt, chỉ đường cho ngươi, đi.
- Ngươi biết nơi này?
- Vô Giản Cổ Sơn, một trong chín đại tuyệt địa của Thiên giới thứ chín, ai mà không biết?
Quy Nhất Tiếu hì hì nói:
- Đến đại thiên thế giới, sẽ không có chuyện Quy Nhất ta còn chưa biết.
- Ồ? Vậy cha a đâu?
- Cút!
Quy Nhất mắng:
- Mục Thanh Vũ từ trước đến nay xuất quỷ nhập thần, lần này vì cứu nương ngươi, không chết cũng tất bị thương nặng, tìm hắn khó lên trời.
- Đế Uyên cũng không tìm được, ngươi trông cậy vào ta?
Mục Vân lười phản ứng.
- Rõ ràng là thập đại tuyệt địa, ngươi ngược lại nói cửu đại tuyệt địa!
- Ngươi biết cái rắm.
Quy Nhất mắng:
- Cửu đại tuyệt địa, hung hiểm vô cùng, đừng nói Quân vị, cho dù Chí Tôn xâm nhập, làm không tốt cũng sẽ chết, chỉ sợ chỉ có danh hiệu Thần nào, danh hiệu đế, mới có thể tới lui tự nhiên.
- Cái gọi thập đại tuyệt địa, cái cuối cùng, không thể gọi là Tuyệt Địa, mà là đại hung đại tuyệt địa, được xưng là Tứ Tượng Thánh Sơn.
- Tứ Tượng Thánh Sơn?
- Ừm, đúng rồi, Diệp Vũ Thi hẳn là bị Đế Uyên giam giữ ở đó!
Quy Nhất nhàn hạ nói, nói:
- Tiểu tử ngươi, không tới Chí Tôn, đi, chính là chịu chết.
Mục Vân gật gật đầu.
Hết thảy, đều phải đến Chí Tôn mới có thể thi triển.
Mà trước mắt, hắn cần tiếp tục tăng thực lực.
- Mau đi!
Quy Nhất thúc giục.
Mục Vân thật cẩn thận, đi sâu vào trong, tiếp tục đi về phía trước.
Bạch Tố Tố hiện tại giao chiến mười pho tượng, hơi phí sức, nhưng cuối cùng, vẫn như cũ à giành được thắng lợi, lựa chọn một thanh trường kiếm.
Thở ra một hơi, ngẩng đầu nhìn lại.
Bóng dáng Mục Vân đã sớm không thấy.
- Tên hỗn đản chết tiệt này.
Bạch Tố Tố mắng nhẹ một tiếng.
Nàng không nghĩ tới, Mục Vân thật sự dám chạy.
Nơi này chính là Vô Giản cổ sơn.
Sâu bên trong có cái gì, hắn không biết gì cả, chạy? Có chạy thoát không?
Giờ khắc này, Mục Vân dưới sự chỉ dẫn của Quy Nhất, tốc độ cực nhanh.
Hướng sâu vào vào phía trước, nhìn thấy từng thông đạo được chế tạo cực kỳ xa hoa.
Dưới bảy quẹo tám rẽ, bóng dáng Mục Vân đột nhiên dừng lại.
Phía trước, đã là không có cách nào để đi.
- Kế tiếp làm gì?
- Đập!
Quy Nhất cười nói:
- Đập vỡ bức tường này.
Mục Vân khẽ quát một tiếng, một quyền nện ra.
Đông!!
Tiếng nặng nề vang lên, sắc mặt Mục Vân trong nháy mắt trắng bệch.
- Đau đau...
Mục Vân cơ hồ không thể chịu đựng được, đau đến tê tâm liệt phế.
Một quyền này đánh tới, mặt tường không có biến hóa gì, tay hắn bị phản chấn, ngược lại đau đến không chịu nổi.
- Tiểu tử ngốc, ai bảo ngươi dùng quyền đập!.
Quy Nhất trêu chọc nói:
- Ngươi không phải tu luyện Bát Hoang Ấn sao?
- Ngưng tụ Bát Hoang Ấn, đập.
Mục Vân im lặng một trận, ngươi vừa rồi cũng không nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận