Vô Thượng Thần Đế

Chương 2081: Cho ta một cái thuyết pháp

- Đi? Dược hiệu phát tác, chúng ta đi, ngươi làm sao bây giờ? Ca ca ngươi không ở đây, tự nhiên là chúng ta chiếu cố ngươi.
Nghe đến lời này, Lục Diệc Khả sáng tỏ, hai người này không có ý tốt.
- Các ngươi động tay chân vào đan dược.
Vừa nghe lời này, Dịch Thiên cười lạnh.
- Lục Viễn Hàng, Lục Diệc Khả, các ngươi ỷ vào gia gia mình là trưởng lão tông môn, cả ngày mũi vểnh lên trời, hiện tại, chúng ta chẳng qua cầm lại lợi tức.
Sắc mặt Dịch Thiên đột nhiên biến.
Đột nhiên, xé mở quần áo, Dịch Thiên nhìn Lục Diệc Khả, lạnh lùng nói:
- Nhìn thấy sao? Vết thương trên ngực này là ca ca kia của ngươi tạo ra, Dịch Thiên ta đời này khó quên.
- Cút!
Lục Diệc Khả lại mắng:
- Các ngươi đối đãi với ta như thế, gia gia của ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi, mà ngoại tôn gia gia của ta Ninh Vân, không phải các ngươi không biết?
Ninh Vân.
Nghe được cái tên này, sắc mặt Dịch Thiên cùng Thư Vũ hai người biến hóa.
Cái tên này, bọn hắn tự nhiên biết.
- Sợ cái gì!
Thư Vũ quát:
- Chúng ta đã hạ độc, một hồi sẽ giống như thần tiên tiêu dao tự tại, đến mức Ninh Vân, để hắn hảo hảo cùng Mục Vân đấu là được.
Nghe đến lời này, trên mặt Lục Diệc Khả lộ ra vẻ tuyệt vọng.
- Ngươi và ngươi ca ca làm những chuyện xấu xa kia, ai không biết, lần này tựa làm với chúng ta tự như làm với ca ca ngươi thôi!
Dịch Thiên cười gằn, nhào tới.
Bên trong gian phòng, một mảnh tiếng trầm thấp, liên tục...
Từ từ, hai thân ảnh đi ra.
Chính là Dịch Thiên cùng Thư Vũ hai người.
Hai người chỉnh lý quần áo, nhìn nhau cười một tiếng, dậm chân rời đi.
Mà bên trong gian phòng, thi thể Lục Diệc Khả dần dần lạnh buốt...
Một ngày này, bên trong Vẫn Tinh thành.
Huyết Vãng Sinh đột nhiên vội vàng trở lại phủ đệ.
- Mục công tử đâu?
Nhìn thấy Hạ Sâm cùng Thánh Như Ý, Huyết Vãng Sinh hỏi.
- Đang ở bên trong, chuyện gì mà ngươi vội vàng như thế?
Nhìn Huyết Vãng Sinh tựa hồ rất gấp, hai người khó hiểu hỏi.
- Việc lớn không tốt, Lục Diệc Khả chết rồi, hiện tại bên trong Vẫn Tinh thành đều đang nói, Mục công tử giết Lục Diệc Khả, đồng thời còn cưỡng hiếp nàng trước giết chết.
Huyết Vãng Sinh lo lắng nói.
Cái gì?
Nghe đến lời này, Hạ Sâm cùng Thánh Như Ý hai người đương nhiên biết hoàn toàn là nói bậy.
- Ai rải tin tức?
Ngay hiện tại, Mục Vân bước ra.
Nhìn thấy Mục Vân xuất hiện, ba người chắp tay.
Huyết Vãng Sinh thấp giọng nói:
- Dịch Thiên cùng Thư Vũ hai người.
Nghe đến lời này, trong mắt Mục Vân xuất hiện ý cười.
- Hai người bọn họ?
Dần dần, ý cười trên mặt Mục Vân càng ngày càng thịnh.
- Đi!
Đi? Đi nơi nào?
Nghe đến lời này, ba người sững sờ.
- Ta đột nhiên cảm giác, nơi này quá cũ nát, chúng ta đổi chỗ khác đi.
Mục Vân chậm rãi mở lời:
- Ta nhìn Dịch Thiên, Thư Vũ hai người ở lại Vũ các, lầu các ba tầng, trang trí bảo tồn rất hoàn mỹ, rất tốt.
Nghe đến lời này, ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bọn hắn biết, thực lực của Mục Vân không tầm thường.
Xem ra lần này, Mục Vân vừa tới Vẫn Tinh thành liên tục bị trêu chọc, đã tức giận.
Kể từ đó, để những tên kia không còn xem rằng bọn hắn dễ khi dễ.
- Đều đi ra, đều đi ra.
Hạ Sâm ba người bắt đầu triệu tập mọi người.
Mà lúc này Hồng Kha chạy tới, nhìn thấy đám người bày ra tư thế, nói với Mục Vân:
- Mục công tử, thuộc hạ cũng không phải không tin ngươi, chỉ là Dịch Thiên cùng Thư Vũ hai người, mặc dù thực lực tổng hợp đơn thuần có thể còn không bằng Lục Viễn Hàng cùng Lục Diệc Khả, thế nhưng hai người này có rất nhiều thủ đoạn, vô cùng khó chơi...
- Không sao cả.
Mục Vân vung tay, ngắt lời nói:
- Hai người bọn họ, hẳn phải chết không nghi ngờ.
Nghe đến lời này, Hồng Kha còn muốn nói điều gì, nhưng lại bị ba người Thánh Như Ý giữ chặt.
Ba người bọn họ ở cùng một chỗ với Mục Vân sinh sống ba năm, tự nhiên biết Mục Vân hiện tại sẽ không làm ẩu.
Thế nhưng Hồng Kha lại không biết.
Nhìn thấy Mục Vân tự tin, Hồng Kha lo lắng.
Dù sao, nếu Mục Vân chết, hắn cũng chết không có chỗ chôn.
Mà lúc này bên trong Vũ các.
Dịch Thiên cùng Thư Vũ hai người ngồi đối diện nhau, trên mặt bàn bày một ít mỹ vị, đều là bọn hắn thu thập trên người những đệ tử bên trong thành.
Ở trong tuyệt địa, còn có thể ăn mỹ vị, mỹ thực có trợ giúp cho tu luyện và thực lực, quả thực là hưởng thụ.
- Chậc chậc... Đừng nói, Lục Diệc Khả mặc dù bị Lục Viễn Hàng đoạt trước, nhưng vẫn để người ta hưởng thụ...
Thư Vũ cười hắc hắc, trong mắt đầy hồi ức.
Dịch Thiên cũng cười nói:
- Chỉ tiếc, chỉ có thể hưởng thụ một lần, giữ lại nữ nhân này, chúng ta liền sẽ cõng nồi, lần này, Mục Vân giết Lục Viễn Hàng, Lục Diệc Khả trở về không lâu đã bỏ mình, cứ đổ nước thối cho hắn.
- Cho dù Ninh Vân biết chuyện này, tìm phiền toái cũng sẽ tìm Mục Vân, không liên quan gì đến chúng ta.
Phanh...
Trong lúc hai người bàn luận sôi nổi, bên ngoài Vũ các, một tiếng phanh đột nhiên vang lên.
- Dịch Thiên!
- Thư Vũ!
- Ra nhận lấy cái chết!
Một tiếng quát trầm thấp, điếc màng nhĩ người.
Tiếng quát vang lên, toàn bộ đại địa tựa hồ cũng đang run rẩy.
Dịch Thiên cùng Thư Vũ ngẩn ngơ.
Là ai to gan như vậy, lại dám lớn tiếng ồn ào ở bên ngoài Vũ các của bọn hắn.
Toàn bộ Vũ các, trên dưới ba tầng, thế nhưng tụ tập bốn năm trăm tên đệ tử mấy phong Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn bọn hắn.
Phần lớn những đệ tử này là cảnh giới phía trên tam phẩm Chân Tiên, cũng là một cỗ thực lực không tầm thường bên trong Vẫn Tinh thành.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu vì cái gì bọn hắn lúc đầu bốn người thất phẩm Chân Tiên đã có thể chống lại ba phương khác.
Nhưng bây giờ, thế mà có người dám can đảm la to ở bên ngoài Vũ các của bọn hắn.
Sống được không kiên nhẫn?
- Là ai đang la to?
Thư Vũ cầm quạt lông, bất mãn hỏi.
- Khởi bẩm Thư sư huynh, là... Là... Mục Vân.
Một tên đệ tử run run rẩy rẩy tiến đến, khẩn trương nói.
- Thứ không có tiền đồ.
Thư Vũ mắng:
- Mục Vân kia bất quá là ngũ phẩm Chân Tiên, mà hắn mang theo liền hơn hai mươi người, chúng ta có bốn năm trăm người, sợ cái gì? Triệu hồi các đệ tử, hắn dám đến, liền làm thịt hắn.
- Vâng!
Dịch Thiên cùng Thư Vũ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đi ra bên ngoài đại điện.
Bọn hắn không tin Mục Vân dám ra tay với bọn họ trước mắt bao người.
Quan trọng nhất là, bên cạnh bọn họ có bốn năm trăm tên đệ tử, đối mặt hai mươi người, còn không phải dễ như trở bàn tay?
Hai thân ảnh thẳng tắp bước ra Vũ các.
Hiện tại, ngoài cửa Vũ các, lần lượt từng thân ảnh đứng xa xa nhìn nơi này.
Mục Vân đứng phía trước, nhìn cửa vào Vũ các.
- Dịch Thiên, Thư Vũ, Mục Vân ta cùng các ngươi không cừu không oán, các ngươi vì cái gì vu hãm ta?
Mục Vân mở miệng quát:
- Lục Viễn Hàng, là Mục Vân ta giết, nhưng Lục Diệc Khả rõ ràng là hai người các ngươi, trước gian sau giết, ngược lại đổ lên trên đầu ta, các ngươi có phải nên cho ta một lời giải thích hay không.
- Cho ngươi một lời giải thích?
Nghe đến lời này, Dịch Thiên cười nhạo nói:
- Mục Vân, dám nghĩ dám làm, tất cả mọi người là nam nhân, Lục Diệc Khả tiểu thư, tướng mạo mỹ mạo, ngươi động ý đồ xấu, có thể hiểu, thế nhưng giết hai huynh muội, ngươi quá tàn nhẫn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận