Vô Thượng Thần Đế

Chương 2911: Địa Thần viên mãn (2)

Nhìn Nguyễn Dục, Mục Vân suy nghĩ một chút, dù sao mình cũng không có chỗ nào để đi, chi bằng đi xem thành dưới lòng đất kia là cái dạng gì.
- Ta đi với ngươi, ngươi đi một mình, ta sợ rằng không an toàn.
- Tốt quá tốt quá.
Nguyễn Dục nhất thời mừng rỡ không thôi, nói:
- Chúng ta xuất phát đi.
- Ừm.
Hai người hiện tại khởi hành.
Mục Vân lần này bế quan, chừng hơn một tháng, mà đám người Thanh Viện Viện, hai mươi mấy ngày trước nhận được tin tức, vốn muốn chờ Mục Vân, nhưng nhìn Mục Vân vẫn bế quan, liền đi trước.
Có thể lưu lại Nguyễn Dục thông báo cho mình, Mục Vân đã rất kinh ngạc trước thái độ của Thanh Viện Viện.
Nữ nhân này, chẳng lẽ thông suốt?
Trong lòng Mục Vân, cũng cảm thấy buồn cười.
Chẳng qua mấy ngày nay, Mục Vân theo Nguyễn Dục cùng nhau đi tới, nữ tử thoạt nhìn nhu nhu nhược nhược này, lại là tới tới lui lui, bận rộn các loại.
- Mục đại ca, ăn cơm thôi.
Nguyễn Dục hiện tại bưng ra mấy món thức ăn, nhìn Mục Vân, mừng rỡ nói.
- Những thứ này... Tất cả đều là ngươi làm?
- Đúng vậy.
Nguyễn Dục cười nói:
- Mục đại ca, mau nếm thử đi.
- Tốt!
Nguyễn Dục hái một ít rau cùng với một ít thịt cá, nhưng làm ra hương vị, quả thật rất đáng khen ngợi.
- Không tệ không tệ.
Nghe Mục Vân khen ngợi, Nguyễn Dục càng cảm thấy thoải mái.
Màn đêm buông xuống, hai người ngồi vây quanh bên lửa trại.
Mục Vân từ trong lúc tu luyện tỉnh lại, nhìn thấy Nguyễn Dục ngồi ở trước người, vẫy vẫy tay nói:
- Ngươi lại đây.
- Ừm.
- Lần trước sau khi chữa thương cho ngươi, ta còn chưa kiểm tra ngươi hiện tại như thế nào, hôm nay cho ngươi xem, nói không chừng, có thể trợ giúp ngươi.
- Tốt!
Nguyễn Dục nhu thuận ngồi xuống bên cạnh Mục Vân.
Mà hiện tại, trong cơ thể Mục Vân, một đạo hồn lực thành tiến vào trong thân thể Nguyễn Dục.
Điều tra một phen, sau khi xác định Nguyễn Dục không hề có thương thế, Mục Vân cười nói:
- Ngươi hiện tại tựa hồ là cảnh giới Địa Thần hậu kỳ, ta có lẽ có thể giúp ngươi tăng lên một tầng.
- Thật sao?
- Đương nhiên.
Mục Vân dứt lời, bàn tay vung lên, một đạo khí tức bàng bạc, lúc này từ từ thăng lên.
Đó là một cỗ khí tức sinh mệnh nồng đậm.
Chính là đến từ bên trong Bích Lạc Hoàng Tuyền đồ, chuẩn xác mà nói, là đến từ bên trong thân thể của Mục Vân.
Mầm non của Thế Giới Chi Thụ hiện tại tản mát ra khí tức sinh mệnh, quả thực rất dồi dào, Mục Vân hiện tại, dẫn dẫn một bộ phận khí tức sinh mệnh tiến vào trong cơ thể của Nguyễn Dục.
Trong nháy mắt này, Nguyễn Dục cảm giác được, thân thể của mình vào hiện tại hoàn toàn trải qua một loại tẩy lễ.
Được một lực lượng sinh mệnh mạnh mẽ tẩy lễ đến cực hạn.
Ấn ngân trong cơ thể nàng lúc này cũng được tăng lên, nóng lòng muốn thử, nhảy ra khỏi thân thể của mình, đâm vào lòng đất, bắt đầu tiến hành lần thứ tư câu thông đại địa chi hồn.
Nhìn thấy cảnh này, Mục Vân thu hồi bàn tay.
Câu thông đại địa chi hồn, cần lĩnh ngộ của chính Nguyễn Dục.
Hắn chỉ cho một bộ phận sinh mệnh lực, rót vào thân thể Nguyễn Dục, khiến cho nàng đạt được một cơ hội thăng cấp.
Có thể thăng cấp, là nghị lực của nàng tương đối mạnh.
Ngày hôm sau, sáng sớm, Nguyễn Dục đã chuẩn bị xong bữa sáng.
- Mục đại ca.
- Ừm, thăng cấp?
- Thăng cấp.
Nguyễn Dục mừng rỡ nói:
- Đa tạ Mục đại ca, nếu không phải Mục đại ca, chỉ sợ ta muốn thăng cấp, còn có chút khó khăn.
- Cũng là ngươi tự mình cố gắng.
Mục Vân nhìn về phía trước, nói:
- Còn bao lâu nữa?
- Dựa theo tin tức Thanh sư tỷ truyền tới, hẳn là còn có mười ngày lộ trình đi, cổ bảo dưới lòng đất kia có chút khác thường, Thanh sư tỷ nói đến bây giờ cũng không phát hiện ra cái gì, bất quá tất cả mọi người xác định, bên trong nhất định có kỳ quái.
- Cái này thật hiếm thấy.
Mục Vân cười nói:
- Không có phát hiện gì, nhưng lại xác định khẳng định có kỳ lạ.
- Có lẽ, khi chúng ta đến tự mình nhìn một cái, mới biết được Thanh sư tỷ có ý gì.
- Ừm.
Mấy ngày tiếp theo, Mục Vân cùng Nguyễn Dục hai người, một đường đi tới, dọc đường đi, Mục Vân chỉ đạo Nguyễn Dục vài lần, khiến Nguyễn Dục hưởng lợi không nhỏ.
Đây cũng là Mục Vân cảm thấy ngại, dọc theo đường đi đều là Nguyễn Dục bận rộn chuẩn bị cơm cho hai người, cho nên mới chỉ điểm Nguyễn Dục bù lại.
- Mục đại ca.
Ngày hôm đó, hai người nghỉ ngơi dưới chân núi, Mục Vân cùng Nguyễn Dục đang giao thủ bằng kiếm.
- Cấp bậc kiếm hồn của ngươi, chỉ sợ phải tăng lên rồi chứ?
Nguyễn Dục kinh ngạc nói:
- Ta cảm giác ngươi thúc dục kiếm hồn, kiếm khí trở nên đề cao không chỉ gấp ba lần.
- Hẳn là thế.
- Ngươi thật lợi hại!
Nguyễn Dục hâm mộ nói:
- Cảnh giới tăng lên nhanh, thực lực mạnh, lại biết đan thuật, hơn nữa lĩnh ngộ kiếm thuật, cũng rất mạnh, thật không biết, có cái gì ngươi làm không được.
- Trên đời này không gì khó, chỉ cần có tâm, ngươi cũng có thể.
Mục Vân gật đầu nói:
- Bên trong Kiếm Thần tông, kiếm thuật là đứng đầu, tất cả mọi người đều tu kiếm, nếu muốn nổi bật hơn người khác, vậy thì dựa vào nỗ lực và chăm chỉ của mình.
- Thiên phú, quyết định điểm khởi đầu của ngươi, nhưng lại không thể quyết định điểm cuối của ngươi, từ xưa đến nay, có bao nhiêu người có thiên phú siêu cường, ngược lại không có lên đỉnh, ngược lại là những người bình thường, từng bước đi một dấu chân, thành tựu uy danh hiển hách!
- Ừm.
Mục Vân nói những lời này, cũng không phải chỉ đơn thuần là cổ vũ Nguyễn Dục.
Đó là sự thật.
Từ xưa đến nay, bao nhiêu võ giả thiên tài tuyệt diễm, biến mất trong dòng sông lịch sử, chân chính thành tựu đại công danh, đều là võ giả đại trí nhược ngu, bọn họ giữ lại rất nhiều, không quá tỏa sáng nhưng lại bảo trì theo đuổi võ đạo đến cùng.
Hơn nữa, bọn họ càng tâm tâm tâm niệm niệm lên trên đỉnh cao của võ đạo, cũng vì thế mà nỗ lực hơn trăm ngàn lần.
Thậm chí Mục Vân cảm thấy, mình cũng không phải hạng người thiên tài gì.
Hắn đạt tới bước này, càng nhiều là nghiêm khắc đối với mình, nghiêm khắc vững chắc mỗi một cảnh giới, không lưu lại một tia tai họa ngầm.
Một cuộc hành trình ngàn dặm bắt đầu với một bước chân đầu tiên.
Mà đê dài vạn dặm, bị phá hủy bởi tổ kiến.
Chỉ cần một chút bất cẩn, thành tựu cả đời này, có thể đã được định trước, không thể lên đỉnh.
Hai người khoanh chân ngồi trên mặt đất, bắt đầu tự mình tu hành.
Bá bá bá......
Đang lúc này, từng tiếng phá không vang lên.
Từ phía chân trời, mấy thân ảnh phá không mà đến.
Hai người cầm đầu, khí vũ hiên ngang, tóc dài phiêu phiêu, bộ dáng tư thái rất tương tự.
Nhìn thấy hai người kia, Mục Vân ngẩn ra.
- Mục Vân.
Mà hai đạo thân ảnh kia, lúc nhìn thấy Mục Vân, càng cả kinh.
- Thư Khang sư huynh, Thư Diệp sư huynh.
Mục Vân đứng dậy, chắp tay.
- Hảo tiểu tử, không nghĩ tới ở chỗ này nhìn thấy ngươi, ngươi đây là... Đã tới cảnh giới Địa Thần viên mãn rồi!
Nhìn thấy Mục Vân, Thư Khang và Thư Diệp hai người kinh ngạc không thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận