Vô Thượng Thần Đế

Chương 978: Tử Đằng Ngọc (1)

- Thế nhưng làthế nhưng vừa rồi Mục Vân cũng đã thừa nhận.
Tần Hiên kịp phản ứng.
- Ta không thừa nhận có thể làm sao?
Mục Vân bất đắc dĩ nói:
- Ngươi vừa rồi kia giống như tận mắt nhìn thấy, ta không thừa nhận, ngươi sẽ không chỉ ra chỗ ta sai?
- Ngươi nói bậy!
Tần Hiên chỉ Mục Vân, phát run nói.
- Ngươi cũng không thấy, liền biết là ta giết Ngũ Hành Vân, ngươi cũng thật lợi hại!
Mục Vân vừa dứt lời, không lên tiếng nữa.
- Tần Hiên!
Hỏa Lân quát khẽ một tiếng, nói:
- Mắt thấy mới là thật, tai nghe là giả, ngươi căn bản không thấy được Mục Vân chém giết Ngũ Hành Vân, đã chắc chắn Mục Vân làm ra, ngươi có rắp tâm gì?
- Ta...
Tần Hiên trong lúc nhất thời nghẹn lời, nhìn Ngũ Hành Kiệt, vẻ mặt đau khổ nói:
- Kiệt huynh, ta đều vì ngươi, vì Ngũ Hành thiên phủ!
- Làm càn!
Nhưng mà nghe đến lời này, Hỏa Lân nhất thời bạo tẩu.
- Tần Hiên, ngươi thân là đệ tử Hỏa Hành sơn ta, thế mà giết hại đồng môn, mưu đồ làm loạn, còn liên hợp người ngoài để hãm hại đồng môn, dựa theo môn quy, bản Sơn chủ sẽ tu vi phế ngươi, biếm ngươi thành ngoại sơn đệ tử, quét dọn sơn môn.
- Không không không! Đừng!
Nghe đến lời này, Tần Hiên trợn tròn mắt.
Hỏa Lân giờ phút này cũng rất tức giận, nào có thể nghe lọt lời này.
Bàn tay giơ ra, thân thể Tần Hiên bị nắm lên.
Ầm!
Một chưởng, hai chưởng, ba chưởng.
Hỏa Lân đập ba chưởng vào ngực Tần Hiên, nhất thời, tiếng răng rắc răng rắc vang lên, Tần Hiên như con heo bị thiến, từ trên cao phía trên rơi xuống.
- Người đâu, kéo xuống!
Hỏa Lân giận không kềm được.
Nơi này là Hỏa Hành sơn.
Thế nhưng Tần Hiên thân là đệ tử Hỏa Hành sơn, nhất cử nhất động căn bản không có để Hỏa Hành sơn ở trong mắt, ngược lại mở miệng một tiếng Ngũ Hành thiên phủ.
Hiện tại, càng theo người ngoài đi thẳng tới sơn phong Hỏa Thánh Tử bắt người.
Sao hắn lại không giận.
Cho dù Ngũ Hành thiên phủ quyền cao chức trọng, là người đứng đầu Ngũ Hành tiểu thế giới, làm việc cũng phải nhìn quang minh lỗi lạc.
Chỉ là một Ngũ Hành Kiệt của Ngũ Hành thiên phủ đã dám khoa tay múa chân đối với Hỏa Hành sơn đến trình độ này, sao hắn lại có thể chịu được.
- Ngũ Hành Kiệt, nơi này là Hỏa Hành sơn, không phải Ngũ Hành thiên phủ của ngươi, Tần Hiên vu hãm Mục Vân chém giết Ngũ Hành Vân, việc này đã điều tra rõ ràng, Ngũ Hành Vân chết, không có quan hệ gì với Mục Vân, ngươi có thời gian, vẫn nên đi điều tra một chút, nói không chừng Ngũ Hành Vân không tự lượng sức, hắn hiện tại đã biến thành phân và nước tiểu của Thánh thú rồi.
Hỏa Lân mặc dù tức giận, thế nhưng vẫn không có làm gì Ngũ Hành Kiệt.
Ngũ Hành thiên phủ, thế lớn đè người, nếu hắn chém giết Ngũ Hành Kiệt, nhất định sẽ có một trận phong ba.
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Nghe đến lời này, Ngũ Hành Kiệt vẫn chưa từ bỏ ý định, tức giận nói:
- Cho dù Ngũ Hành Vân không phải Mục Vân chém giết, cũng nhất định là...
- Cút!
Ngũ Hành Kiệt còn chưa nói xong, Hỏa Lân lại nhịn không được quát lên một tiếng.
Một tiếng gầm chấn động miệng mũi Ngũ Hành Kiệt chảy máu, toàn bộ thân thể càng như một mảnh lá rụng, bay ra khỏi Hỏa Hành sơn.
Cuối cùng, nơi xa truyền đến một tiếng bành vang vọng.
Chưa hề nhìn thấy Sơn chủ tức giận như thế, trong lúc nhất thời, đám người nghẹn lời, đứng tại chỗ, câm như hến.
- Đại trưởng lão!
Hỏa Lân nhìn Hỏa Quy Nhất, ngữ khí bất thiện, trầm giọng nói:
- Chuyện liên quan tới ta một ít Hỏa Thánh Tử cùng nội sơn đệ tử ưu tú của Hỏa Hành sơn ta bỏ mình những năm nay, ngươi, tốt nhất cho ta một lời giải thích.
Có thể nói Hỏa Lân Giờ hiện tại đầy người đều là tức giận.
Cuối cùng, nhìn Mục Vân một chút, không có nói câu nào, rời đi.
Giờ phút này, phía trên toàn bộ sơn phong lặng ngắt như tờ.
Thẳng đến khi Hỏa Lân rời đi, đám người lúc này mới chậm rãi nói chuyện với nhau.
Sơn chủ nổi giận.
Đám người nhất thời cảm giác đáy lòng lộp bộp một tiếng.
Bọn hắn vẫn lần đầu tiên nhìn thấy Hỏa Lân giận dữ.
- Các vị, náo nhiệt đã hết, có thể tản ra!
Mục Vân phủi tay, hô.
Đám người lúc này mới kịp phản ứng, nơi này vẫn là sơn phong của Mục Vân, từng người lúng túng nhẹ gật đầu, rời đi.
Giờ phút này, Hỏa Vũ Phượng nhìn Mục Vân, càng cắn nát răng ngà.
Hỗn đản này lại có thê tử, mà thê tử còn xinh đẹp như vậy.
Hỏa Quy Nhất nhìn Mục Vân, trong mắt mang theo hàn mang, sát ý sâm nhiên, không cần nói cũng biết.
Mà Mục Vân cũng không đâu có để ý tới, quay người tiến vào bên trong đại điện.
Oa oa phun ra hai ngụm máu tươi, Mục Vân trong lúc nhất thời nằm rạp trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch.
- Ngươi thế nào?
Cửu Nhi giờ phút này cũng một mặt khẩn trương quan tâm nhìn Mục Vân.
Nàng nuốt vào tam phẩm Hư Tiên đan, dùng thủ đoạn của Mục Vân, không biết dựa vào phương pháp cỡ nào luyện chế ra, thế nhưng nàng biết, Mục Vân nhất định trả cái giá cực lớn.
Giờ phút này nhìn thấy trên mặt Mục Vân lộ ra vẻ tái nhợt, trong lòng Cửu Nhi càng tê rần.
Loại đau này, không có nguyên do, nhưng lại đương nhiên sinh ra.
Giống như nàng cùng Mục Vân thật quen biết nhau.
- Không sao, chỉ là tinh huyết tiêu hao quá nhiều, hồi phục một đoạn thời gian liền tốt!
- Ừm, tạ ơn ngươi!
Bờ môi Cửu Nhi run run, cuối cùng vẫn nói.
Nàng từ khi xuất sinh đến bây giờ, chính là một hồ ly, trong bất tri bất giác, tu luyện có thành tựu, huyễn hóa hình người.
Có thể nói nhìn thấy quá nhiều thị thị phi phi, tình người ấm lạnh, sớm đã trí bên ngoài tâm.
Thế nhưng giờ khắc này, chẳng biết tại sao, nhìn Mục Vân, đáy lòng nàng dâng lên một cỗ cảm giác ỷ lại, cảm giác tín nhiệm.
Rất kỳ diệu, càng rất kỳ quái.
- Cũng không cần cám ơn!
Mục Vân ha ha cười nói:
- Về sau, nàng cần phải chú ý, đợi ở bên cạnh ta, hảo hảo bảo hộ ta là được.
- Ai nói muốn đợi tại bên cạnh ngươi!
Cửu Nhi xì mắng một tiếng.
- Không phải nàng mới vừa nói, là thê tử của ta sao? Nàng là thê tử của ta, không ở bên cạnh ta, ở bên ai?
Nghe thấy Mục Vân nói lời giảo biện của đăng đồ lãng tử, Cửu Nhi càng nhịn không được hừ một tiếng nói:
- Ngươi yên tâm, vừa rồi chỉ là gạt người, bất quá ngươi không có khôi phục, ta sẽ không rời khỏi ngươi, con người ta, vẫn có chút lương tri.
- Người? Nàng con hồ ly này, rất xảo trá!
Mục Vân ha ha cười nói.
Mục Vân vừa dứt lời, Cửu Nhi lại trợn mắt hốc mồm.
- Làm sao ngươi biết...
- Cửu Vĩ Thiên Hồ, chỉ sợ chính nàng, cũng không biết.
- Ta đương nhiên biết!
Cửu Nhi tranh luận:
- Ta biết mình ở vào giai đoạn vĩ kiếp, cho nên mới cực lực tìm Tử Cực Dương Hoa, hi vọng dùng Tử Cực Dương Quả vượt qua vĩ kiếp lần đầu tiên.
Nghe đến lời này, Mục Vân nhẹ gật đầu.
Tử Cực Dương Quả đúng là có thể trợ giúp Cửu Nhi vượt qua kiếp nạn, thế nhưng cũng tồn tại tương đối nguy hiểm.
Nhưng Mục Vân dùng rễ cây, đằng mạn Tử Cực Dương Hoa làm thuốc dẫn, luyện chế tam phẩm Hư Tiên đan, lại càng có thể cam đoan vạn vô nhất thất.
Thế nhân chỉ biết Tử Cực Dương Quả, dược hiệu kì lạ, nhưng lại không biết, toàn bộ Tử Cực Dương Hoa đều là dược liệu quý giá.
- Nàng bây giờ là cảnh giới nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận