Vô Thượng Thần Đế

Chương 2007: Thật là ta

Mục Vân hiện tại đau đớn không ít hơn Diệp Cô Tuyết.
Loại hận ý khắc cốt minh tâm kia, cảm giác không cam xâm nhập não hải, từ khi trọng sinh đến nay, không có một ngày nào để hắn có thể an tâm.
Cho nên hắn không ngừng cố gắng, không ngừng cố gắng, không ngừng rút ngắn cường điệu thời gian về Tiên giới.
Dù liều mạng, một thế này, tuyệt đối phải để những người nên trả giá đắt, hết thảy trả giá đắt
- Ngươi...
Chỉ là hiện tại, Diệp Cô Tuyết đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Mục Vân, ánh mắt mang theo thần sắc kinh nghi bất định.
- Tiểu Vân?
Diệp Cô Tuyết dùng hai tay vuốt ve gương mặt Mục Vân, đột nhiên khẽ giật mình.
- Sư tôn ngươi đến cùng là ai?
Diệp Cô Tuyết giống như nghĩ tới chuyện gì, triệt để ngơ ngẩn.
- Ngươi đến cùng là ai?
Nàng đột nhiên nghĩ đến, lần đầu tiên, Mục Vân biết thân phận của nàng, hắn căn bản một chút kinh ngạc cũng không có.
Mà lần nữa, đề cập Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, hận ý của Mục Vân còn mạnh hơn nàng.
Còn có vừa rồi, Bích Thanh Ngọc kể rõ ràng là chuyện Diệt Thiên Viêm, thế nhưng hắn vì cái gì tức giận?
Nhìn thấy Diệp Cô Tuyết kinh nghi bất định, Mục Vân vừa định mở miệng.
Diệp Cô Tuyết lần nữa nói:
- Kiếm thuật của ngươi, con đường kiếm đạo cực giống một người, ngươi rất giống hắn, thế nhưng lại mạnh hơn hắn, ngươi là đồ đệ của Mục Vân?
- Không đúng, không có khả năng, hắn đã chết.
Nhìn thấy Diệp Cô Tuyết biểu lộ như thế, Mục Vân thực sự không đành lòng lại tiếp tục lừa gạt.
Trước đó không nguyện ý nói cho nàng, là bởi vì nàng rất hận kiếp trước của mình.
Nhưng bây giờ khác biệt.
- Diệp tỷ tỷ, thật ra... Ta là Mục Vân.
- Ta biết, chuyện này nghe không thể tưởng tượng, nhưng lại thực tế là như thế.
- Ta chết rồi, nhưng ta lại dùng một loại phương thức khác trọng sinh còn sống.
Mục Vân nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Cô Tuyết, chậm rãi nói.
Vụt...
Chỉ là đột nhiên, một thanh trường kiếm lại gác trên cổ Mục Vân.
Nhìn thấy kia lưỡi kiếm sắc bén nhích lại gần sát cổ mình, Mục Vân nở nụ cười khổ.
Hắn biết sẽ là loại kết quả này.
Mà hắn cũng biết, căn bản không cách nào cải biến.
- Ngươi không phải hắn, ngươi không thể nào là hắn.
Diệp Cô Tuyết đột nhiên lạnh lùng nói.
- Ta biết, ngươi sẽ không tin.
Mục Vân đắng chát cười nói:
- Chỉ là, ngươi có thể nghe ta nói, đến cùng tin hay không.
- Ngươi nói!
- Tốt, vạn năm trước, một thanh niên vượt qua thiên kiếp, đi tới Tiên giới, đầu tiên hắn chỉ là một đệ tử nhỏ của một thế lực nhỏ mà thôi, thiên phú của hắn cũng không phải quá mạnh, thế nhưng lại kiên nghị, không sợ chết.
- Mà sau dó, tiểu đệ tử này tiến vào Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, hắn không sợ cường quyền, căn bản không phải thiên tài học kiếm, nhưng lại cứng rắn dựa vào kiên cường của mình lĩnh ngộ kiếm ý, kiếm thế, kiếm tâm, một bước quật khởi.
- Hắn về sau được một nhân vật chí cao của Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn nhìn trúng, bái vào môn hạ, có một sư huynh, có một sư tỷ, sư huynh đối với hắn rất tốt, sư tỷ càng thân thiết gọi hắn là Vân sư đệ.
- Chỉ là về sau, tiểu tử này không biết trời cao đất rộng, chém giết con trai môn chủ Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, về sau bị Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn truy sát.
- Thế nhưng sư tôn hắn đứng ra, mang theo hắn cùng rời khỏi Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn.
- Lại về sau, người này cũng không biết trời cao đất rộng, rời đi sư tôn ôm ấp, đi tới bên trong ngàn vạn Vực Giới, nhận biết một đám huynh đệ.
- Có Tạ Thanh, có Mạnh Tử Mặc, có rất rất nhiều người...
- Thẳng đến có một ngày, gia hỏa này lại trở về, quỳ gối trước mặt sư tôn hắn, nói muốn làm một sự nghiệp lẫy lừng, muốn sáng tạo một vực, một vực hoàn toàn mới.
- Sư tôn hắn duy trì hắn, cổ vũ hắn, từ đây, người này liều lĩnh đi về hướng cường đại, ban đầu, mỗi lần gặp rắc rối, đều có sư tôn, sư huynh cùng sư tỷ hắn ở phía sau giúp hắn chùi đít, thu thập cục diện rối rắm.
Nói đến chỗ này, tay Diệp Cô Tuyết cầm kiếm đã ẩn ẩn có chút run rẩy.
- Thẳng đến có một ngày, tiểu tử này gây ra đại hoạ, làm thịt thiếu tông chủ của thế lực lớn nhất cực loạn đại lục, hơn nữa còn ngủ với vị hôn thê của thiếu tông chủ, toàn bộ cực loạn đại lục đều bị phong tỏa, tiểu tử này gây họa lớn hơn trời, cuối cùng được sư tôn trợ giúp, rời đi cực loạn đại lục, bắt đầu hành trình tự mình phấn đấu.
- Dần dần, hắn phấn đấu lên trở thành chủ nhân một vực, nhưng lại mất đi sư tôn của mình, mất đi sư huynh của mình, mất đi một người yêu thương mình.
- Đủ!
Diệp Cô Tuyết nghe đến lời này, đột nhiên nói:
- Những chuyện này, nhưng phàm là người của Tiên giới hơi tìm hiểu đều có thể biết.
- Thật sao?
Mục Vân lại cười nói:
- Vậy nói một chút chuyện chỉ có chúng ta biết, những người khác tuyệt đối không có khả năng biết đến? Chỉ có hai người chúng ta, những người khác quả quyết không có khả năng biết.
- Ngươi nói chuyện gì?
Mục Vân nhìn Diệp Cô Tuyết, thở ra một hơi, cũng cười khổ một tiếng.
- Diệp tỷ tỷ đối xử với ta như là đệ đệ, rất che chở, thế nhưng hai người chúng ta cùng một chỗ, lâu ngày sinh tình, ta còn nhớ rõ, lần đầu tiên, tại bên trong Diệt Thiên kiếm tông, một lần kia, ta bị thương rất nặng, sư tôn ngâm ta mình ở bên trong hàn đàm, áp chế độc hỏa nhiệt trong cơ thể mình, Diệp tỷ tỷ nhìn thấy ta khó chịu, ngồi vào hàn đàm, bồi tiếp ta.
Nhắc đến lời này, gương mặt Diệp Cô Tuyết đột nhiên xuất hiện một vòng ửng đỏ.
- Còn muốn nói tiếp sao?
Mặt mo Mục Vân hiện tại cũng đỏ ửng.
- Đương nhiên.
Diệp Cô Tuyết đột nhiên lạnh lùng lên, nói:
- Chuyện này, cũng có người biết, không tính là bí mật gì.
- Thật sao? Thế nhưng tiếp theo, trời biết đất biết, ngươi biết ta biết, mà ta cũng tuyệt đối không có khả năng nói cho những người khác.
Mục Vân lần nữa nói.
- Ngươi đã không tin, vậy ta sẽ nói rõ chi tiết.
- Hỏa nhiệt độc trong cơ thể ta chính là bị người dùng thiên hỏa thiêu đốt, đốt cháy ngũ tạng lục phủ, lúc ấy, ý chí hỗn loạn, ở trong hàn đàm, Diệp tỷ tỷ từ đầu đến cuối chịu đựng băng lãnh, bồi bạn ta, chỉ là về sau, ta đánh mất lý trí, nói đúng ra, là đánh mất một nửa lý trí, một nửa khác, cũng là ta chủ động gây nên.
- Ở hàn đàm trong, Diệp tỷ tỷ quên đi, giữa chúng ta kết hợp, ta cũng không có quên, ta nhớ rõ, Diệp tỷ tỷ lúc ấy nói câu đầu tiên là... Ta sợ đau.
- Lưu manh!
Đột nhiên, Diệp Cô Tuyết nhìn Mục Vân, xì mắng một tiếng.
Gương mặt sớm đã đỏ bừng.
- Diệp tỷ tỷ, nangf phải biết, chuyện này thủy chung luôn ở trong đầu của ta, ta chính là cảnh giới Tiên Vương, sau khi tự bạo, hồn phách tan đi trong trời đất, vạn hạnh tranh đoạt món chí bảo kia, thu nạp một luồng tàn hồn của ta đến, lúc này mới có ta hiện tại.
Diệp Cô Tuyết nhìn Mục Vân, suy nghĩ xuất thần, mặt lạnh lùng, tinh thần dần dần sa sút.
Giơ ra tay ngọc thủ, kéo xuống khăn che mặt ngụy trang mặt của mình, nàng hiện tại là Diệp Tuyết Kỳ.
- Tiểu Vân, thật là ngươi sao?
- Thật... Là ta!
Mục Vân cúi đầu, nhìn dung nhan tuyệt mỹ của Diệp Tuyết Kỳ, ánh mắt hiện ra nhu tình.
Đột nhiên, một cặp môi thơm chạm tới, xen lẫn mùi thơm nhàn nhạt, hai môi chạm nhau, trong thân thể giống như có một dòng điện chạy qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận