Vô Thượng Thần Đế

Chương 2337: Vào cửa

Sắc mặt Diệp Phỉ đỏ bừng, nói:
- Ta nói rồi, thua chính là thua, hiện tại đến hoàn thành cá cược, ngươi nhanh lên được không?
- Không tính canh bạc này, ta hỏi ngươi một chuyện, ngươi nói là được, cũng không cần ngươi hiến thân.
- Không được.
Diệp Phỉ hừ nói:
- Đánh cuộc thì chịu thua, đừng nói nhảm nhiều như vậy.
Mẹ nó.
Mục Vân nhất thời sửng sốt.
Nữ nhân này bị ngốc nghếch phải không?
Còn phải hiến thân cho hắn.
- Ta còn chưa nói bất cứ điều gì, ngươi từ chối?
- Hai chuyện khác nhau...
Diệp Phỉ hừ hừ:
- Mặc dù ta là tiên nhân, nhưng phải tuân thủ ước định của mình, ngươi muốn nhanh đo, nếu không muốn, đừng trách ta dùng sức mạnh.
- Ngươi có phải đói khát nam nhân hay không?
Mục Vân nhịn không được nhíu mày.
Làm thế nào để nói chuyện với cô nàng không giảng đạo lý này đây.
Trong mắt Mục Vân, dần dần xuất hiện một tia lửa giận.
Chỉ là trong lúc bất chợt, khóe miệng Mục Vân lại lộ ra một tia tươi cười.
- Nếu ngươi kiên định như vậy, ta sẽ không từ chối.
Dứt lời, bàn tay Mục Vân vung lên, cởi ra hết quần áo, cả người thoạt nhìn hơi gầy gò, nhưng đường cong toàn thân rất hoàn mỹ.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Phỉ đỏ bừng.
Mục Vân tiến lên, một tay kéo Diệp Phỉ ngã xuống giường.
Trong phòng, dần dần truyền ra từng tiếng không thể nói được.
Sau một hồi bão táp, Mục Vân đứng dậy, nhìn Diệp Phỉ lúc này trên giường đã không biết vì sao, khóe miệng Mục Vân mang theo một tia tươi cười.
Tuy rằng làm như vậy rất cầm thú, nhưng vì Tạ Thanh, không có biện pháp.
Mục Vân vung tay lên, sinh tử ám ấn xuất hiện.
Hiện tại, Diệp Phỉ đột nhiên cảm giác, một đạo lực lượng ngang ngược thâm nhập vào đầu mình.
Mà lúc này, Diệp Phỉ đột nhiên bừng tỉnh, vừa định phản kháng, nhưng hiện tại Mục Vân lại xoay người lên ngựa, đè Diệp Phỉ dưới thân, hoàn toàn chế phục.
Trong lúc nhất thời, thần hồn điên đảo, Diệp Phỉ chỉ cảm giác, trong đầu vô hình xuất hiện một đạo ấn ký, ấn ký kia vững vàng khóa chặt nàng và Mục Vân, ngay từ đầu, Diệp Phỉ mơ mơ màng màng, còn tưởng rằng mình quá mức hưng phấn, thần du thiên ngoại.
Nhưng trong lúc bất chợt, nàng tỉnh lại, nhìn Mục Vân ngồi ngay ngắn bên cạnh, nhất thời ngẩn người.
Đối với Mục Vân – một lão thủ tình trường mà nói, đối phó với một con chim non như Diệp Phỉ, chỉ ra mấy chiêu để khiến nàng không biết trời trăng mây gió.
Mà hiện tại, Diệp Phỉ được thỏa mãn, cả người lại cảm thấy không thích hợp.
- Hiện tại mới phát hiện, đã muộn.
Mục Vân cười nói:
- Hiện tại ta hỏi ngươi cái gì, ngươi trả lời cái đó.
- Ngươi nằm... Vâng!
Diệp Phỉ vốn muốn nói ngươi nằm mơ, nhưng lời nói đến bên miệng, không biết vì sao, liền biến thành vâng.
- Ngươi không cần cậy mạnh, ngươi bị ta gieo sinh tử ám ấn, muốn phản kháng ta... Chỉ có chết.
Vừa nghe lời này, sắc mặt Diệp Phỉ trong nháy mắt trắng bệch.
- Ngươi.......
- Ta nói, ngươi phải tự mình hy sinh, cho nên chỉ có thể xin lỗi!
Mục Vân thở ra một hơi, nói:
- Được rồi, hiện tại, ta hỏi ngươi, ngươi có biết, Tạ Thanh bị giam giữ ở nơi nào không?
- Không biết.
Diệp Phỉ lạnh lùng nói:
- Chuyện lớn như vậy, chỉ có đám người môn chủ mới biết được, làm sao ta biết được? ”.
- Ngươi không biết?
Mục Vân gật gật đầu, lại nói:
- Vậy ta lại hỏi ngươi, ngươi phục vụ cho ai?
- Ừ?
Nghe được lời này, Diệp Phỉ nhất thời ngẩn ra.
Mục Vân cười nhạo nói:
- Ngươi căn bản không phải người của Vũ Hóa Thiên Cung, đến hấp dẫn ta, là chuyện gì?
- Ta...
Diệp Phỉ vừa định giấu diếm, nhưng nhịn không được lại thốt ra:
- Ta chính là đệ tử của Huyết Sát Thần Giáo.
Dứt lời, ngay cả Diệp Phỉ cũng ngẩn ra.
- Ồ? Đệ tử Huyết Sát Thần Giáo? Vậy ngươi theo dõi ta để làm gì?
Mục Vân vốn chỉ tùy tiện hỏi, không nghĩ tới lại hỏi ra gian tế của Huyết Sát thần giáo.
Hiện tại hắn cũng rất tò mò, nữ nhân này muốn làm gì.
- Ta không biết vì sao, chỉ là nhận được mệnh lệnh, phái ta đến quyến rũ ngươi, cùng ngươi...
Diệp Phỉ nhăn nhó nói.
Điều này làm cho Mục Vân càng thêm nghi hoặc.
Huyết Sát thần giáo, ai có tâm tư gì với hắn?
Mục Vân lắc đầu, nói:
- Được rồi, kế tiếp, ngươi nói cho ta biết hết thảy những gì ngươi biết.
Lập tức, Diệp Phỉ bắt đầu kể lại chuyện về Vũ Hóa Thiên Cung, thậm chí còn kể hết chuyện Huyết Sát thần giáo an bài nàng tiến vào Vũ Hóa Thiên Cung như thế nào như thế nào.
Cuối cùng, trong lòng Mục Vân dần dần có ý nghĩ.
Giữa trời đêm, Mục Vân bảo Diệp Phỉ ở lại phòng, một mình rời đi.
Vũ Hóa Thiên Cung, cho dù đêm khuya, vẫn là người đến người đi, một ít tửu lâu, quán trà, vẫn có người như trước.
Hiện tại, Mục Vân ngồi ở rìa một dòng sông, lặng lẽ nhìn mặt hồ.
Không bao lâu sau, một bóng người bước tới, đứng bên cạnh Mục Vân, nhìn mặt hồ.
- Cảnh sắc Vũ Hóa Thiên Cung, quả nhiên mỹ lệ.
- Rất đẹp!
Hai thân ảnh đứng cùng một chỗ, nhìn cảnh trí giữa sân, ăn ý nói.
- Mục tiền bối.
Diệp Vô Tình nhìn Mục Vân, vừa định chắp tay, Mục Vân lại lắc đầu.
- Diệp Vô Tình, một ít lời ta không tiện hỏi Huyết Nhất, cho nên lần này chỉ có mạo hiểm tìm ngươi.
Mục Vân mở lời:
- Huyết Vân kia rốt cuộc là người nào? Tại sao lại quan tâm đến cha con các ngươi như vậy? Ta nghĩ đi nghĩ lại, luôn luôn không hiểu..
- Ta cũng không biết.
Diệp Vô Tình cười khổ nói:
- Người này cường đại, ngoài sức tưởng tượng, ta cảm giác hắn có thể còn hơn Kiếm Nam Thiên cùng Vũ Hóa Phong một bậc.
- Nhưng hắn đối xử với ta và Huyết Nhất rất tốt, nhưng rốt cuộc là vì cái gì, ta cũng nghĩ không ra...
- Chuyện xảy ra kỳ quái tất có nguyên nhân, ta luôn lo lắng, hắn đang lợi dụng phụ tử các ngươi, không biết mục đích là gì, có lẽ các ngươi ở lại Huyết Sát thần giáo cũng đã không còn an toàn.
Mục Vân lắc đầu nói:
- Các ngươi là hậu duệ của Huyết Kiêu, vì an nguy của các ngươi, ta phải suy xét điểm này, nếu không được, các ngươi theo ta rời đi, trở lại Vân Minh.
- Hết thảy dựa vào tiền bối an bài.
Diệp Vô Tình gật đầu nói.
- Còn nữa, lần này Huyết Sát thần giáo và Vũ Hóa Thiên Cung các ngươi chuẩn bị khi nào động thủ?
- Có thể sau khi giải quyết xong Tạ Thanh.
Diệp Vô Tình gật đầu nói:
- Lần này là Kiều Trầm Hải phụ trách, ngay cả Huyết Sát Vệ cũng mang ra ngoài, có lẽ Nhuế Dực không thể trốn thoát trong kiếp nạn lần này.
- Đã chuẩn bị động thủ rồi sao?
Mục Vân lẩm bẩm nói:
- Ngươi có biết Diệp Phỉ của Cửu Cung?
- Không biết.
- Nàng là mật thám mà Huyết Sát thần giáo các ngươi an bài ở Vũ Hóa Thiên Cung, ngươi cũng không biết?
Nghe được lời này, Diệp Vô Tình cười khổ.
- Nói thật, ta và Huyết Nhất nhận được quá nhiều sự chú ý và ái mộ của giáo chủ. Các đường chủ của mười hai đường Huyết Sát thần giáo đã sớm sinh ra bất mãn đối với chúng ta, cho dù bọn họ lén lút có động tác gì, cũng bẩm báo cho hai vị hộ pháp Huyết Trung Thiên và Tần Dục, địa vị của hai người này ở Huyết Sát thần giáo là độc nhất vô nhị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận