Vô Thượng Thần Đế

Chương 2991: Chàn nhận ra ta?

Lời này vừa nói ra, tương lai, Mục Vân cho dù không đột phá tới Thần Quân cảnh giới, vậy ở trong Kiếm Thần tông, ai còn dám trêu chọc một vị Phó tông chủ tương lai?
- Đa tạ tông chủ bồi dưỡng, đệ tử nhất định dốc lòng tu luyện!
Mục Vân chắp tay, muốn cáo lui.
- Chờ một chút.
Huyền Sách giờ phút này lại phất tay nói:
- Trác tông chủ.
- Mục Vân hiện tại là một gã ngũ tinh trung phẩm thần đan sư, hơn nữa dung hợp ký ức của hơn mười vị tiền bối đại năng của Kiếm Thần tông, đan thuật kia, hẳn là độc nhất vô nhị ở trong Kiếm Thần tông các ngươi.
Huyền Sách cười nói:
- Lần này, vị đệ tử quan môn này của ta, Tiêu Ngọc Nhi, đột phá gặp phải một chút vấn đề, cho nên có một số việc, muốn thỉnh giáo Mục đại sư một chút!
- Chuyện này tự nhiên không thành vấn đề.
Trác Kiếm vung tay lên nói:
- Vừa vặn, Mục Vân, ngươi mang theo Tiêu Ngọc Nhi ở bên trong Kiếm Thần Tông chúng ta nhìn một chút, thuận tiện tham quan đan viện một chút!
- Vâng.
Mục Vân chắp tay đáp.
Mà giờ phút này, Huyền Giang Nhi đi theo phía sau Huyền Sách, nhìn thấy Tiêu Ngọc Nhi theo Mục Vân rời đi, giữa hai hàng lông mày, xẹt qua một tia âm lãnh.
- Huyền điện chủ, mời.
- Trác tông chủ, mời.
Nhất thời, đại bộ đội tiếp tục đi tới, Trác Kiếm mang theo Huyền Sách ở trong Kiếm Thần Tông duyệt qua một vòng, nhiệt tình chiêu đãi, an bài thỏa đáng.
Mà giờ phút này, Mục Vân mang theo Tiêu Ngọc Nhi đi dạo giữa núi non nước nước của Kiếm Thần Tông.
Kỳ thật đối với Kiếm Thần Tông, Mục Vân còn chưa quen thuộc lắm.
Hắn gia nhập Kiếm Thần tông, bất quá không tới năm năm thời gian, đi tới đi lại, Mục Vân phát giác... Bị lạc rồi.
Nhưng mang theo một thiên chi kiêu nữ của Huyền Minh điện, Mục Vân làm sao không biết xấu hổ nói ra miệng.
Ở trong tông môn của mình bị lạc, cái này nói ra, không để cho người ta cười chết.
- Phải không? Lư Ngọc Tuyết.
- Mục Vân.
Đúng lúc này, Mục Vân vừa vặn đụng phải Lư Ngọc Tuyết.
- Ngươi đây là...
- Ngươi lại đây.
Mục Vân kéo Lư Ngọc Tuyết sang một bên, thấp giọng nói:
- Cái kia... Đan viện đi như thế nào...
Nghe được lời này, sắc mặt Lư Ngọc Tuyết cổ quái nhìn Mục Vân.
- Đây là Tiêu Ngọc Nhi của Huyền Minh điện, ta dẫn nàng đi dạo, đi dạo quá xa, không biết nơi này là bên nào...
- Ta mang ngươi đi đi!
Lư Ngọc Tuyết hé miệng cười.
- Ừm.
Mục Vân ho khụ, đi về phía sau, nhìn Tiêu Ngọc Nhi nói:
- Tiêu cô nương, đi dạo không sai biệt lắm, ta mang ngươi đi đan viện đi!
- Tốt.
Tiêu Ngọc Nhi nhẹ nhàng gật đầu.
Ba đạo thân ảnh, một trước hai sau, đi về phía đan viện.
Cuối cùng, xuất hiện ngoài cửa đan viện, Mục Vân có thể xem như thở ra một hơi.
- A, Mục Vân.
Đang lúc này, Hề Mộng cùng Hề Tinh Nhi hai người, vừa vặn trở về.
Thấy Tiêu Ngọc Nhi đi theo, Hề Tinh Nhi trêu ghẹo nói:
- Mục Vân, thời gian đi dạo đủ lâu.
- Khụ khụ...
- Ồ đúng rồi, tỷ tỷ ta nói, một hồi, để ngươi đến phòng nàng, nàng có bí sự muốn cùng ngươi thương nghị, nhớ kỹ, ngươi đi một mình nha
- Ừm, ta biết rồi.
Hề Tinh Nhi theo Hề Mộng rời đi, biến mất ở bên ngoài đan viện.
- Người ta đã đi xa rồi.
Sau lưng, âm thanh có chút lạnh lùng vang lên.
- Ồ, xin lỗi, xin lỗi!
Mục Vân chắp tay nói:
- Không biết Tiêu cô nương gặp phải vấn đề gì, ta tuy rằng dung hợp đan thuật ký ức truyền thừa của các tiền bối, nhưng chưa chắc có thể trợ giúp được Tiêu cô nương.
- Bất quá tông chủ có lệnh, ta đương nhiên sẽ tuân thủ.
- Mục công tử sốt ruột cùng tiểu nương tử của mình hẹn riêng chứ nhỉ?
Âm thanh Tiêu Ngọc Nhi thản nhiên nói.
- A, Tiêu cô nương có thể hiểu lầm rồi.
- Hiểu lầm? Ta không nghĩ vậy!
Tiêu Ngọc Nhi lại nói:
- Vừa rồi đi tới, Mục công tử gặp phải nữ tử, tư sắc đều rất tốt, xem ra Mục công tử không chỉ có đan thuật khá cao, nữ nhân, cũng không thiếu...
Nghe được lời này, Mục Vân nhíu mày.
- Tiêu cô nương hiểu lầm rồi, tại hạ có thê tử, hơn nữa mỗi người đều xinh đẹp tuyệt luân, tại hạ hứa hẹn các nàng, sẽ không làm bậy, những người này, chẳng qua là giao tình không nhỏ mà thôi.
- Phải không?
Tiêu Ngọc Nhi hừ lạnh một tiếng, trực tiếp tiến vào đan viện.
Mục Vân càng không hiểu cái gì.
Nữ nhân này... Có bệnh, phải không?
Dẫn Tiêu Ngọc Nhi đi vào trong đan điện của mình, Mục Vân mở miệng nói:
- Tiêu cô nương, hiện tại có thể nói với ta một chút, ngươi tu luyện gặp phải vấn đề gì!
Tiêu Ngọc Nhi giờ phút này cũng đang nghiêm túc ngồi xuống.
- Ta hiện tại chính là cảnh giới Thiên Thần đại viên mãn, nhưng lúc ngưng tụ Nguyên Thần, luôn xuất hiện một tia ảo giác, khiến cho ta không cách nào toàn tâm toàn ý ngưng tụ Nguyên Thần, sư tôn từng hộ quan cho ta, cũng không phát hiện ra vấn đề gì.
Tiêu Ngọc Nhi có chút khó hiểu nói:
- Sư tôn nói, có thể là bởi vì ta không cách nào tĩnh tâm lại, dẫn đến tâm loạn, chư vị đại sư Huyền Minh điện ta chẩn đoán, cũng không phát hiện ra vấn đề gì.
- Ồ? Kỳ lạ như vậy?
Mục Vân tiến lên, vươn tay nói:
- Tiêu cô nương, xin hãy đưa tay cho ta.
Tiêu Ngọc Nhi vươn tay ra.
Ngón tay mảnh khảnh, tựa như dương ngọc bóng loáng nhu hòa, làm cho người ta có một loại cảm giác vui mắt.
Mục Vân đặt ngón tay lên, từng đạo thần lực, mang theo một tia nguyên thần lực, tiến vào trong thân thể Tiêu Ngọc Nhi.
Trong nháy mắt này, sắc mặt Mục Vân đột nhiên biến đổi.
- Làm sao vậy?
Tiêu Ngọc Nhi có chút khẩn trương hỏi.
- Trong cơ thể ngươi đúng là rất cổ quái, chính bởi vì nguyên âm chi khí dư thừa, dẫn đến bên trong thân thể ngươi, dương khí không đủ.
Mục Vân nghiêm trang nói:
- Ta có thể giúp ngươi chữa khỏi.
- Thật sao?
- Đương nhiên.
Mục Vân trịnh trọng nói:
- Ngươi hiện tại nhắm mắt trầm tư, tâm không chút lo lắng, đừng nghĩ đến cái gì khác.
- Ừm.
Tiêu Ngọc Nhi giờ phút này hai mắt hơi nhắm lại.
Mục Vân ánh mắt nhìn dáng người yểu đảo của nữ nhân này, trên mặt tươi cười hiện ra.
- Tiểu cơ linh quỷ, dám giở trò quỷ với ta.
Trong lòng Mục Vân tự nhủ, đi đến bên cửa, hai tay bóp quyết, từng đạo thần lực, hiện ra, triệt để phong bế toàn bộ đại điện.
Thở ra một hơi, Mục Vân trực tiếp đi tới trước người Tiêu Ngọc Nhi, ngón tay hơi động một chút.
Từng tiếng Lốp bốp nhất thời vang lên, giai nhân trước mắt, một thân váy dài màu đen, hoàn toàn vỡ vụn, một thân thể mềm mại hoàn mỹ, bày ra trước người.
- A...
Đột nhiên, một tiếng kêu sợ hãi vang lên, khuôn mặt nữ tử dưới mũ đen kia bày ra trước mắt Mục Vân.
- Ngươi...... Lưu manh.
- Ai nói ta lưu manh?
Mục Vân nhìn giai nhân trước mắt, cười nói:
- Được cho Tiêu Doãn Nhi nàng, ngay cả ta cũng dám lừa gạt, nàng cho rằng ta không biết là nàng sao? Huyết mạch trong cơ thể nàng, từ trước đến nay cổ quái, đừng tưởng rằng ta nhìn không ra.
- Chàng nhận ra ta?
Thân hình kia không có một vật, đứng ở trước người Mục Vân, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, không phải Tiêu Duẫn Nhi, lại là người nào?
- Dám lừa gạt ta? Xem ta giáo huấn nàng như thế nào.
Bóng người Mục Vân trực tiếp nhào tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận