Vô Thượng Thần Đế

Chương 976: Tam phẩm Hư Tiên đan (2)

Chỉ có Hư Tiên đan mới có thể sinh ra đan kiếp.
Mà giờ khắc này, phía trên tòa đại điện kia, tam đạo lôi kiếp ầm vang rơi xuống, tiếng lốp bốp rơi vào trong lỗ tai đám người.
Tam phẩm Hư Tiên đan.
Thế mà là tam phẩm Hư Tiên đan? Chẳng lẽ Mục Vân ở trong đại điện luyện chế tam phẩm Hư Tiên đan?
Cái này sao có thể!
Không nói đến Mục Vân có đan đạo tạo nghệ kia hay không, cho dù có, dùng cảnh giới Vũ Tiên cảnh ngũ trọng của hắn, làm sao có thể luyện chế ra tam phẩm Hư Tiên đan.
Phải biết, cảnh giới luyện đan sư cũng nhận thực lực hạn chế.
Nếu như cảnh giới quá thấp, không cách nào luyện chế đan dược phẩm chất cao.
Mà giờ khắc này, Mục Vân thế mà dùng cảnh giới Vũ Tiên cảnh ngũ trọng luyện chế ra tam phẩm Hư Tiên đan.
Trong lúc nhất thời, tiếng ầm ầm của đan kiếp vang vọng, sau đó dần dần suy yếu, một trận đan hương từ bên trong đại điện phiêu đãng ra.
Một tiếng cọt kẹt, đại điện đại môn chậm chạp mở ra.
Một thân ảnh, bước ra.
Chính là Mục Vân!
Chỉ là thời khắc này, Mục Vân nhìn qua sắc mặt có chút tái nhợt, đi đứng không vững, khí tức bất ổn, mang theo một tia bệnh trạng.
- Vân ca!
Ngưu Oa nhìn thấy Mục Vân đi ra, tiến lên nâng đỡ Mục Vân.
- Ta không sao!
Mục Vân khoát tay, nhìn trước đại điện.
- Hừ, Mục Vân, ngươi cuối cùng đi ra.
Nhìn thấy Mục Vân xuất hiện, vẻ giận dữ trên mặt Ngũ Hành Kiệt càng sâu.
- Không còn ra liền bị ngươi líu ríu kêu phiền đến chết.
Mục Vân nhìn Ngũ Hành Kiệt, trên mặt mang theo một chút giận dữ.
Huyết luyện chi pháp, dùng luyện đan, vốn vô cùng nguy hiểm, vừa rồi nếu bị gia hỏa này phá vỡ đại điện, chỉ sợ hắn không phải luyện đan thất bại, đoán chừng tu vi bản thân cũng sẽ bị phản phệ.
- Ngươi...
Nghe thấy Mục Vân châm chọc, Ngũ Hành Kiệt biến sắc, cưỡng ép ngăn chặn tức giận trong lòng.
- Mục Vân, Ngũ Hành Vân, có phải ngươi giết hay không?
- Đúng!
Mục Vân chém đinh chặt sắt đáp.
- Còn tốt ngươi có can đảm thừa nhận, nếu không, Tần Hiên cũng sẽ chỉ ra ngươi.
Ngũ Hành Kiệt vừa dứt lời, ánh mắt Mục Vân nhìn Tần Hiên tràn ngập sát ý.
Mà Tần Hiên đứng bên cạnh Ngũ Hành Kiệt, nhìn Mục Vân, lại cao ngạo ngẩng đầu lên, không sợ hãi.
Tương lai, hắn sẽ bái nhập vào Ngũ Hành thiên phủ làm thiên chi kiêu tử, đến thời điểm đó, hắn và Mục Vân chênh lệch sẽ càng lúc càng lớn.
Giờ khắc này, có Ngũ Hành Kiệt ở đây, hắn căn bản không e ngại Mục Vân.
Ngũ Hành Kiệt tiếp tục nói:
- Đã như vậy, vậy ngươi đi với ta một chuyến! Giết phủ đệ Ngũ Hành thiên tử, ta tóm lại cần tới bên trong Ngũ Hành thiên phủ tiếp nhận trừng phạt.
- Đi theo ngươi?
Mục Vân cười lắc đầu.
- Ngũ Hành Vân không biết lượng sức, muốn giết ta không thành, bị ta giết chết, theo ngươi nói như vậy, hắn muốn giết ta, ta phải đưa cổ cho hắn giết?
- Mệnh đệ tử Ngũ Hành thiên phủ ngươi là mệnh, mệnh đệ tử Hỏa Hành sơn ta cũng không phải là mệnh sao?
Mục Vân nhìn Ngũ Hành Kiệt, cao ngạo nói:
- Ta cho ngươi biết, cho dù Ngũ Hành Vân không muốn giết ta, lão tử nhìn hắn khó chịu, giết hắn, Ngũ Hành thiên phủ ngươi cũng đừng nghĩ làm gì ta.
Mục Vân thẳng thắn thừa nhận, giết chính là giết, chống chế cũng vô dụng.
Bất quá Ngũ Hành Vân động thủ trước, mình chẳng lẽ đợi hắn đến giết chết?
- Ngươi có biết hay không...
- Ngươi ngậm miệng, ta còn chưa nói xong.
Mục Vân nói tiếp:
- Ta cũng muốn khuyên ngươi một câu, Ngũ Hành thiên phủ ngươi, thiên tài hội tụ, vô cùng cường đại, lợi hại thì rất lợi hại, thế nhưng thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, Ngũ Hành Vân không biết tự lượng sức mình, cưỡng ép trang bức bị giết, Ngũ Hành Kiệt ngươi tốt nhất xem hắn là tấm gương, nếu không sẽ không có đường lui.
- Ngươi uy hiếp ta?
- Không dám, nếu ta uy hiếp ngươi, đoán chừng ngươi lại muốn dùng thân phận ngươi là đệ tử Ngũ Hành thiên phủ, lại dùng tội danh dám can đảm uy hiếp đệ tử Ngũ Hành thiên phủ bắt ta về, ta không phải không duyên cớ cho mình thêm một đầu tội trạng sao?
Mục Vân lời những lời này một mạch mà thành, chữ chữ khoan tim, khiến cho Ngũ Hành Kiệt trong lúc nhất thời sững sờ tại chỗ.
- Miệng lưỡi dẻo quẹo, hôm nay, chứng cứ ở đây, ngươi muốn chống chế cũng vô dụng, dù cho ngươi nói thủng trời cũng đừng nghĩ trốn khỏi nơi đây.
- Trốn? Ai nói ta muốn trốn!
Mục Vân bước ra một bước, nhìn Ngũ Hành Kiệt, quát:
- Muốn bắt ta, cũng phải nhìn nhìn ngươi có thực lực này hay không!
- Làm càn!
Ngay tại giờ phút này, Ngũ Hành Kiệt còn chưa mở miệng, một tiếng hét to lại đột nhiên vang lên.
Phong thanh hạc lên, một thân ảnh từ phía trên không trung phiêu nhiên rơi xuống.
Người tới một thân trường bào màu trắng, râu tóc bạc trắng, thân hình cao lớn, nhìn như lão nhân trăm tuổi, thế nhưng toàn thân trên dưới lại mang theo một cỗ khí tức mênh mông.
- Đại trưởng lão!
Nhìn người nọ, bọn người Hỏa Vận Thần, Hỏa Vũ Phượng đều cung cung kính kính chắp tay chào.
Vị trước mắt này thế nhưng là đại trưởng lão Hỏa Hành sơn, toàn bộ Hỏa Hành sơn, địa vị gần với Sơn chủ Hỏa Hành sơn Hỏa Lân thôi.
Hỏa Quy Nhất rơi xuống trong đám người, ánh mắt rơi xuống trên người Mục Vân, quát:
- Làm càn, Mục Vân, ngươi thân là đệ tử Hỏa Hành sơn lại có ý định mưu sát đệ tử Ngũ Hành thiên phủ, có rắp tâm gì? Là muốn gây ra mâu thuẫn giữa Hỏa Hành sơn ta và Ngũ Hành thiên phủ sao?
- Chụp cái mũ thật lớn!
Nhìn Hỏa Quy Nhất, Mục Vân cười lạnh.
- Hỏa Quy Nhất, ta thật sự hoài nghi, ngươi là đại trưởng lão Hỏa Hành sơn hay đại trưởng lão Ngũ Hành thiên phủ rồi?
- Ngươi nói cái gì!
Nghe đến lời này, Hỏa Quy Nhất quát lạnh.
- Ngươi còn biết, ngươi là đại trưởng lão Hỏa Hành sơn sao? Ta thân là Hỏa Thánh Tử Hỏa Hành sơn, ngươi tới chỗ này, chẳng quan tâm, trước chụp mũ cho ta, thiên vị Ngũ Hành Kiệt, còn nói ta mang tâm làm loạn, ta nhìn ngươi là muốn công báo tư thù thì có.
- Làm càn!
Hỏa Quy Nhất lần nữa quát to:
- Hỏa Quy Nhất ta làm người quang minh lỗi lạc, làm được chính, ngồi thẳng!
- Hỏa Quy Nhất, lời này của ngươi nói, thế nhưng thật không muốn mặt.
Chỉ là ngay tại giờ phút này, một tiếng cười lạnh lại bỗng nhiên vang lên.
- Quỷ Ai!
Nhìn thấy một người đứng ra, Hỏa Quy Nhất ngẩn người.
Ngũ quỷ lão đại, tên Quỷ Ai.
- Mười năm trước, Hỏa Quy Nhất ngươi để ta giết Hỏa Thánh Tử Hỏa Hành sơn - Từ Thịnh, tu vi của người này cao cường, mà lại không phục tùng ngươi, ta chém giết người này tại Ma Quỷ thảo nguyên.
- Năm năm trước, đệ tử nội môn thiên tài Hỏa Hành sơn - Liễu Ngô Hương, mới vừa tới Niết Bàn cảnh, ngươi cảm nhận được người này sẽ uy hiếp tôn tử ngươi, lệnh ta đi giết.
- Ngay trước đó không lâu, ngươi lại nói cho ta, Mục Vân giết tôn tử Hỏa Thông Thiên ngươi, để ta trảm thảo trừ căn, tìm cách giết hắn.
Quỷ Ai đứng ra, quát:
- Hỏa Quy Nhất, những chuyện này, ngươi còn nhớ kỹ?
- Ăn nói bừa bãi!
- Ta ăn nói bừa bãi?
Quỷ Ai nổi giận quát:
- Bởi vì ngươi sai lầm, mấy vị huynh đệ của ta toàn bộ bỏ mình, hiện tại, ngươi nói ta ăn nói bừa bãi, ngươi cho rằng những năm này ta cùng ngươi giao dịch, không lưu lại tâm nhãn sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận