Vô Thượng Thần Đế

Chương 704: Cao nhân xuất thủ (1)

Chết?
Nghe đến lời này, Mục Vân cười.
- Thật có lỗi, ta không có nghĩ qua mình sẽ chết, đối mặt Trần Nhiễm như thế, đối mặt Bạch Tuyệt cũng vậy, hiện tại đối mặt với ngươi, đều giống nhau.
Nhìn Huyền Vô Tâm, Mục Vân mỉm cười, lắc đầu.
Chỉ là Bảo Linh Nhi ở một bên lại nhíu mày.
Huyền Vô Tâm!
Thiên tài loá mắt trước kia của Huyền Không sơn.
Hắn loá mắt để thiên tài toàn bộ ba ngàn tiểu thế giới lúc ấy ảm đạm không ánh sáng.
Thời đại kia, chỉ là thuộc về hắn, thuộc về Huyền Vô Tâm, những người khác, đều là vật làm nền.
Trước kia thứ nhất Thiên Mệnh Bảng, thậm chí có người đánh giá hắn, phía trên toàn bộ Thiên Mệnh Bảng, còn dư hai trăm chín mươi chín người, thiên tài khí chất chiếm cứ một phần trăm ba ngàn tiểu thế giới, mà Huyền Vô Tâm hắn thì chiếm cứ chín mươi chín phần trăm.
Đây cũng không phải dùng từ ‘cường đại’ để hình dung người này.
Chỉ là giờ phút này, Huyền Vô Tâm xuất hiện ở đây lại để Bảo Linh Nhi cảm thấy một tia sợ hãi.
Huyền Không sơn trước đây nói rõ, chỉ có thiên tài võ giả dưới trăm tuổi mới có thể tiến vào bên trong Cổ Long di chỉ, nhưng bây giờ, Huyền Vô Tâm rõ ràng đã hơn trăm tuổi, nhưng hắn bình yên vô sự tiến vào đây.
Tinh tế suy nghĩ, Bảo Linh Nhi cảm thấy, âm mưu lớn lao tựa hồ đang nổi lên.
- Ngươi ngược lại rất tự tin, chỉ là ta cũng lười nói nhảm với ngươi, giao ra chín mảnh long lân, ta có thể để ngươi chết thống khoái một ít.
- Thật có lỗi, không có!
- Vậy ngươi… muốn chết!
Huyền Vô Tâm vừa dứt lời, trực tiếp vỗ một chưởng.
Một chưởng này, không phong khinh vân đạm như đối đầu Chu Tử Kiện, mà mang theo uy áp vô thượng.
Chưởng ấn màu đen trống rỗng xuất hiện, xuyên qua tầng tầng lớp lớp không gian, đi thẳng tới trước mặt Mục Vân.
Mục Vân còn chưa động, Tần Mộng Dao đã động.
Hư ảnh Băng Hoàng Thần Phách bước ra, khanh khanh tiếng kêu, đinh tai nhức óc, Tần Mộng Dao ngăn lại một chưởng kia, kêu rên một tiếng, sắc mặt tái nhợt.
Mạnh!
Huyền Vô Tâm quả nhiên cường đại đến cực hạn.
- Lực lượng Băng Hoàng Thần Phách rất bá đạo, chỉ tiếc, thời gian ngươi thức tỉnh không dài, thực lực cũng không phải rất mạnh, ta vẫn có thể đối phó.
Huyền Vô Tâm vừa dứt lời, bước ra một bước.
- Từ Bi Trượng!
Quát khẽ một tiếng, trong tay Huyền Vô Tâm xuất hiện một thanh quải trượng hư ảo, trong nháy mắt quải trượng xuất hiện, ngàn vạn chân nguyên giờ khắc này giống như đều bị bao phủ.
Trong một khoảnh khắc này, Mục Vân thậm chí cảm giác, bao gồm cả thân thể của mình, thế mà trong lúc mơ hồ đều không bị bản thân khống chế.
- Thần Hoàng Phượng Minh!
Tần Mộng Dao kiên định bước ra một bước, vỗ ra một chưởng, lốp bốp âm thanh vang lên, tiếng phượng hót va chạm cùng Từ Bi Trượng, từng tiếng ầm ầm liên tục vang vọng.
Trong một khoảnh khắc này, cơ hồ tất cả mọi người cảm giác được, thiên địa tựa hồ đang run rẩy, bên trong Cổ Long di chỉ ầm ầm phát ra tiếng nổ đùng đoàn tựa hồ đang gào thét.
Thực lực cường đại đến cực hạn.
Huyền Vô Tâm thật quá mạnh.
Vừa liều mạng, thân thể Tần Mộng Dao bay ngược mà ra, thế nhưng Từ Bi Trượng vẫn thẳng tắp đánh tới Mục Vân.
- Cứ khinh thường ta như thế, tốt lắm sao?
Mục Vân đắng chát cười một tiếng, bước ra một bước.
- Vô Tướng Quỷ Thủ!
Giờ khắc này, Mục Vân chỗ vận dụng không phải một thức U Minh Quỷ Trảo, mà là Vô Tướng Quỷ Thủ.
Huyết dịch tràn ngập, trước mặt Mục Vân, khí tức thị huyết điên cuồng chợt nổ tung.
Một đạo quỷ chưởng bất ngờ xuất hiện.
Vạn Cổ Huyết Điển chính là do Huyết Kiêu sáng tạo, vị cự phách vạn năm trước này lĩnh ngộ huyết mạch, ngay cả Mục Vân cũng thúc ngựa đuổi theo không kịp.
Mà phía dưới một thức này, đánh ra quỷ chưởng, lốp bốp âm thanh vang lên, Mục Vân bay ra.
Cùng lúc đó, quỷ chưởng đập nát Từ Bi Trượng, Huyền Vô Tâm kêu lên một tiếng đau đớn, thế mà lui lại một bước.
Ông trời ơi.. !
Thấy cảnh này, mọi người xung quanh chỉ cảm thấy giống như điên.
Huyền Vô Tâm lui một bước, ngươi tin không?
- Huyết mạch! Long huyết!
Cho tới giờ khắc này, trên mặt Huyền Vô Tâm lần đầu tiên xuất hiện kinh ngạc biến hóa.
Ánh mắt nhìn Mục Vân cũng tràn ngập khó tin.
Long huyết?
Sắc mặt Bạch Tuyệt phát lạnh, khó trách, khó trách hắn cảm thấy Mục Vân huyết mạch có sức hấp dẫn như thế, mà bên trong sức hấp dẫn lại mang theo một tia sợ hãi.
Thần Long trời sinh có một cỗ áp chế Thiên âm Huyền Xà hắn, khó trách hắn sẽ cảm thấy sợ hãi.
Thế nhưng đó là long huyết.
Mục Vân, nhất định phải chết, hắn nhất định phải giết Mục Vân, hấp thụ long huyết, nói không chừng lại bởi vậy trực tiếp bước vào đến đẳng cấp Thần thú.
Vừa nghĩ đến đây, thân thể Bạch Tuyệt nhịn không được run rẩy.
Nhưng kích động hơn hết lại là Huyền Vô Tâm.
Huyền Không sơn một mực đang tiến hành kế hoạch huyết thi, thế nhưng một mực thất bại, nhưng giờ khắc này phát hiện long huyết, không thể nghi ngờ sẽ khiến cho nghiên cứu cùng tiến triển của kế hoạch huyết thi có thể nâng cao một bước.
Mục Vân, nhất định phải chết!
Long huyết, nhất định phải thu.
- Mục Vân, hôm nay, ta vốn định tha cho ngươi một mạng, nhưng bây giờ, thật có lỗi.
Sắc mặt Huyền Vô Tâm phát lạnh, vỗ ra một chưởng.
Một chưởng này, so hai lần trước đó, nhìn qua hư ảo hơn rất nhiều, nhưng một chưởng này lại vô cùng ngưng thực, giống như chính bàn tay Huyền Vô Tâm rời khỏi thân thể, công kích về phía Mục Vân.
Một chưởng nhanh như thiểm điện khiến cho Mục Vân rút lui một bước.
Tần Mộng Dao muốn bay tới thế nhưng Bạch Tuyệt một bên khác hiển nhiên bắt lấy cơ hội ngăn cản.
- Giết ta? Ta chết, ngươi còn muốn long huyết?
Mục Vân quát khẽ, huyết mạch bên trong thân thể bốc lên, Vạn Cổ Huyết Điển, tam thức sát chiêu, một chiêu cuối cùng, hắn còn không có dùng, chỉ là dùng một chiêu này, Mục Vân đoán chừng mình cũng gần như chết chắc.
Cơ hồ tất cả mọi người đều thối lui đến ngoài năm dặm, chiến đấu quá mãnh liệt, bọn hắn nếu còn dám xuất thủ, thật là không biết sống chết.
Nhưng thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, mắt thấy một chưởng của Huyền Vô Tâm có thể lấy tính mệnh Mục Vân, thế nhưng lúc này, dị biến đột nhiên phát sinh.
Một chưởng cường đại trong chốc lát biến mất không thấy gì nữa.
Trước mắt bao người, cứ biến mất không thấy gì nữa như thế.
Biến hóa vừa xuất hiện làm cho tất cả mọi người trợn tròn mắt, thế nhưng sau một khắc, một tiếng phanh đột nhiên vang lên.
Oanh...
Bàn tay lúc đầu biến mất trong khoảnh khắc xuất hiện trước mặt Huyền Vô Tâm.
Ầm vang một tiếng, bàn tay khổng lồ kia trực tiếp hung hăng nện trên người Huyền Vô Tâm.
- Ai!
Trong khoảnh khắc, Huyền Vô Tâm ngăn cản một chưởng, cả người bị nện vào trong lòng đất, toàn thân chật vật, khóe miệng chảy ra máu tươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận