Vô Thượng Thần Đế

Chương 1719: Cùng nhau xuất thủ

Đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, từng người trợn mắt hốc mồm.
- Các vị thái thượng trưởng lão, làm phiền cùng nhau xuất thủ.
Tẩy Thanh Y giờ phút này sắc mặt âm trầm, cũng nhịn không được mở lời.
Bốn đại tông môn đồng thời phát lực, nếu ngay cả sơn môn Nhất Diệp kiếm phái đều không phá nổi, vậy đơn sẽ để cho người cười rơi răng hàm.
Giờ phút này, đã cố kỵ không được nhiều như vậy.
Lập tức, bốn vị thái thượng trưởng lão Tẩy Kiếm các, bốn vị thái thượng trưởng lão Tinh Nguyệt kiếm phủ, hai vị thái thượng trưởng lão Cửu Trọng môn, bốn vị thái thượng trưởng lão Thông Thiên kiếm tông, cùng nhau tiến lên, đồng thời xuất thủ.
Mười tám vị cường giả cảnh giới Thiên Tiên đứng thành một hàng.
Những người này, có thể nói là tiên nhân võ giả cường đại nhất toàn bộ Nam Cực chi địa, toàn bộ hội tụ ở nơi này.
Lần này không còn phá nổi, kia thật là làm trò hề cho thiên hạ.
Mười tám người đứng thành một hàng, cùng nhau xuất thủ, nháy mắt giết ra.
Rầm rầm rầm...
Lập tức, tiếng oanh minh truyền vào đến bên trong màng nhĩ mỗi người.
Mười tám vị võ giả cảnh giới Thiên Tiên, vừa muốn chuẩn bị phá trận, một thân ảnh, đột nhiên xuất hiện.
- Thật náo nhiệt!
Mục Vân một thân võ phục màu lam, hai tay áo cuốn lên, nhìn đám người trước mắt, khẽ cười nói.
Một luồng sợi tóc khoác lên trên trán, trong con ngươi thâm thúy phản xạ ra tinh quang lập loè, tóc dài tùy ý ghim lên, buộc ở sau ót, khiến cho nhìn Mục Vân nhiều hơn mấy phần tiêu sái.
- Ngươi rốt cục đi ra!
Thông Chung nhìn thấy Mục Vân xuất hiện, tạm thời dừng tay.
- Ha ha, không nghĩ tới mấy vị tông chủ tự mình giáng lâm, thật sự là khách quý ít gặp, tốn hao thời gian mấy ngày, luyện chế một chút đan dược, ngược lại để mấy vị tông chủ đợi lâu!
Mục Vân không thèm để ý nói.
Mà cùng lúc đó, sau lưng Mục Vân, ba thân ảnh đi theo.
Nhìn kỹ lại ba người kia, chính là ba thái thượng trưởng lão, Lục Thanh Tùng, Tần Văn Bân, Nghiêm Tử Thu.
Chỉ là ba người giờ khắc này, cho người cảm giác, lại hoàn toàn khác biệt.
Thấy cảnh này, đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trợn mắt hốc mồm.
Ba lão già đã bước một chân vào quan tài... Tấn thăng.
Thế mà tấn thăng đến cảnh giới nhị phẩm Thiên Tiên.
Vừa xem xét, đám người giật nảy mình.
Ai cũng biết, tam đại thái thượng trưởng lão Nhất Diệp kiếm phái sắp tới đại nạn, không có sống mấy chục năm.
Nhưng bây giờ ba người xuất hiện, lại đến cảnh giới nhị phẩm Thiên Tiên, đó chính là thêm ra mấy trăm năm thậm chí hơn ngàn năm thọ mệnh.
Nhất Diệp kiếm phái lại chậm thở ra một hơi.
Quả thực là kiếm về được một cái mệnh trời.
Thời gian Nhất Diệp kiếm phái thành lập đã trễ hơn bốn đại tông môn một chút, cho nên nội tình kém không ít.
Nếu bên người Diệp Cô Tuyết không có ba vị thái thượng trưởng lão, tình cảnh Nhất Diệp kiếm phái trong Nam Cực chi địa sẽ càng thêm gian nan.
Nhưng bây giờ, ba vị thái thượng trưởng lão thế mà đột phá ở ngay thời điểm này.
- Thông Chung tông chủ, ai cũng lấn Nhất Diệp kiếm phái ta không có người?
Lục Thanh Tùng mở miệng quát:
- Nơi này là Nhất Diệp kiếm phái, các ngươi hô to gọi nhỏ, còn thể thống gì?
- Lục Thanh Tùng!
Thông Chung không chút khách khí phản kích:
- Chúng ta hảo tâm tới bái phỏng, thế nhưng bị mấy thủ sơn đệ tử miệt thị, một hơi này, đổi lại là ngươi, ngươi có thể nuốt được?
- Khởi bẩm trưởng lão, những người này ra vẻ phách lối, đi tới Nhất Diệp kiếm phái chúng ta, chỗ nào là vì bái phỏng, chính là cố ý gây chuyện, mong rằng trưởng lão minh xét.
Trần Phi giờ phút này chắp tay đáp.
- Đã nghe chưa, Thông Chung? Đệ tử Nhất Diệp kiếm phái chúng ta nói, các ngươi cố ý gây chuyện, giống như một tháng trước, cố ý tìm Nhất Diệp kiếm phái chúng ta gây phiền phức.
Một tháng trước...
Nghe thấy Mục Vân nói lời này, mấy tên tông chủ lộp bộp một tiếng.
Xem ra, đệ tử mỗi người bọn họ đã sớm động thủ, chỉ là dựa theo tình hình bây giờ đến xem, tựa hồ đã... Thất bại.
- Mục Vân, đồ nhi Diêm Vô Song của ta đâu?
Thông Chung mở miệng quát.
- Hắn à!
Mục Vân tiện tay vung lên, một cái ghế xuất hiện sau lưng, ngồi vào trên ghế, chậm rãi nói:
- Không khéo, đánh lén Ám Huyền thạch tràng Nhất Diệp kiếm phái ta, bị ta... Bắt rồi.
Bắt rồi!
- Mau thả đồ nhi ta ra!
Thông Chung nhịn không được quát.
- Thả hắn? Như vậy sao được.
Mục Vân lần nữa nói:
- Không thể, không thể thả hắn, Nhất Diệp kiếm chúng ta phái tổn thất làm sao bây giờ?
- Mục Vân, ngươi bớt ở chỗ này pha trò, đồ nhi ta đâu?
Tẩy Thanh Y cũng mở miệng dò hỏi.
Lập tức, mấy vị tông chủ đều nhịn không được bắt đầu hỏi thăm.
- Các vị đừng có gấp.
Bàn tay Mục Vân vung lên, một đồ quyển xuất hiện.
- Danh tự phía trên này, chính là tên của đệ tử hàng đầu trong tông môn mỗi người các ngươi, còn không có tên ở phía trên... Đều chết.
Cái gì? Chết rồi?
Nghe đến lời này, mấy vị tông chủ nhìn danh sách.
Sau khi phát hiện tông môn của mỗi người tổn thất mấy đệ tử, sắc mặt mấy vị tông chủ băng lãnh.
Nhưng nhìn mấy tên hạch tâm đệ tử còn sống, trong lòng mấy vị đại lão cũng chậm rãi thở dài một hơi.
Không chết liền tốt.
Lâu Bái Thiên nhìn Mục Vân, nhịn không được quát:
- Mục Vân, thả Thạch Bằng đồ nhi ta ra, Cửu Trọng môn chúng ta sẽ không tính toán với ngươi.
- Thả đồ nhi ngươi?
Mục Vân lại hơi hơi cười nói:
- Lâu Bái Thiên môn chủ, ngươi trước tiên xem hết nội dung tờ giấy này hãy nói.
Nghe đến lời này, mấy vị tông chủ nhìn tiếp trang giấy Mục Vân đưa ra.
Tờ giấy kia được mở rộng, dài khoảng chừng năm mét, rộng ba mét, phía trên liệt kể tên của mấy người, thế nhưng đằng sau còn có... Giá cả.
- Nhất Diệp kiếm phái chúng ta tự dưng bị bốn đại tông môn các ngươi công kích, muốn cướp đoạt quyền khai thác Ám Huyền thạch tràng của chúng ta, phần bồi thường này, ta cũng không đòi các ngươi, triệt tiêu toàn bộ quyền khai thác Ám Huyền thạch tràng.
- Nhưng, về mấy vị đồ đệ của các ngươi, muốn bọn hắn sống sót, vậy đưa tiền r trao đổi, phía trên đã đưa ra giá cả, nhất phẩm Địa Tiên giá trị một trăm vạn khỏa Địa Dương Đan, cứ thế mà suy ra, Diêm Vô Song, Thanh Trĩ, Lữ Bất Hủ, Hàn Vũ Phỉ, Thạch Bằng mấy người, đều giá trị năm trăm vạn khỏa Địa Dương Đan.
- Ngươi làm sao không đi đoạt?
C Mục Vân vừa nói dứt lời, mấy vị tông chủ lại gầm thét.
Mục Vân cử động lần này quả thực ăn nói lung tung, muốn mạng già của bọn họ.
- Đi đoạt?
Mục Vân lắc lắc đầu nói:
- Tại sao ta phải đoạt, không phải có các ngươi đưa tới cửa sao?
- Đây là đàm phán ta nói với các ngươi.
Lời nói Mục Vân dần dần lạnh lùng.
- Sở Thần cùng Mạnh Hạo, đều bị ta chém giết, ta sở dĩ giữ bọn hắn lại, chính là vì bàn điều kiện cùng các ngươi, đừng tưởng rằng ta không dám giết bọn hắn.
Sở Thần.
Mạnh Hạo.
Hai tên này chính là Kiếm Trủng đệ tử của Thiên Kiếm lâu, địa vị rất cao, Mục Vân thế mà bọn hắn... Cũng dám giết.
- Nói lời vô dụng với hắn làm gì.
Đột nhiên, một vị thái thượng trưởng lão Cửu Trọng môn mở miệng quát:
- Phá đại trận, ta nhìn tiểu tử này có thể mạnh miệng đến mức nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận