Vô Thượng Thần Đế

Chương 2049: Dây Dưa Không Dứt

Những người này quả nhiên xuất thủ không có lý do.
Ngươi yếu ngươi nên bị giết, ta mạnh ta nên cuồng.
Dù sao nhìn thấy kẻ yếu, giết là được.
Vì điểm tích lũy, triệt để đỏ mắt.
Ngẩng đầu nhìn phía trên, Mục Vân không khó đánh giá ra, trận này giao chiến, thế tất là Huyền Minh cùng Lục Sơn Hải hai người thua.
Hắn cũng không tâm tư nhìn mấy người đánh nhau.
Tử hỏa không có Dị Nguyên Lân Hỏa chỉ thị, hiện tại chỉ sợ đã sợ vỡ mật, núp ở chỗ nào.
Hắn nhất định phải nhanh tìm tới.
Nếu không người tụ tập tại nơi này càng ngày càng nhiều, vậy thì thảm.
Những đệ tử này tốt xấu gì đều đến từ từng Hoàng Kim cấp thế lực, quả thật nhận biết được thiên hỏa cùng tử hỏa.
Tử hỏa bị người khác phát hiện, Dị Nguyên Lân Hỏa của hắn sẽ không hoàn mỹ.
Hạ quyết tâm, Mục Vân muốn lách qua đám người, tránh né trận phân tranh này.
Oanh...
Nhưng ngay lúc này, một tiếng bành vang lên.
Tiếng ầm ầm nổ đùng đoàng truyền ra, một thân ảnh đột nhiên ngã xuống vị trí của Mục Vân.
Phốc phun ra một ngụm máu tươi, thân ảnh quẳng xuống chính là Lục Sơn Hải.
Toàn thân Lục Sơn Hải hiện tại chật vật không chịu nổi, nhìn qua, thực sự thê thảm.
- Là ngươi.
Nháy mắt Lục Sơn Hải rơi xuống, vừa hay nhìn thấy Mục Vân.
- Xú tiểu tử, ngươi và bọn hắn là cùng một bọn!
Lục Sơn Hải phẫn nộ nói.
Nghe đến lời này, Mục Vân im lặng.
- Ngươi có thể có chút đầu óc hay không? Ta đến từ Thiên Kiếm lâu, thế nào dính quan hệ cùng Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn?
- Ta mặc kệ, Trần Già Thiên bị ngươi chém giết, tiểu tử, ngươi nhất định phải trả giá đắt.
Lục Sơn Hải nhìn thấy Mục Vân, thế mà xuất thủ.
- Ngươi quá vô tri.
Mục Vân lắc đầu nói:
- Dưới trạng thái toàn thịnh, ngươi lại không phải đối thủ của ta, hiện tại... Nhận lấy cái chết.
Mục Vân vừa dứt lời, một chưởng nghênh tiếp.
Phanh...
Hai thân ảnh, tách ra.
Chỉ là đột nhiên, Lục Sơn Hải biến sắc, khí tức cả người lúc này thế mà hoàn toàn không có.
Chết rồi?
Mục Vân nhìn bàn tay của mình một chút.
Một chưởng vỗ chết một tên tứ phẩm Chân Tiên?
Nói đùa gì thế.
Cho dù Lục Sơn Hải bị thương, hắn muốn nhẹ nhàng chém giết cũng không có khả năng.
- Hỗn đản.
Chỉ là, sau khi Mục Vân cảm giác được điểm của mình gia tăng mười mấy điểm, một tiếng quát đột nhiên vang lên.
Chính là Bách Vân của Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn.
- Xú tiểu tử, ai bảo ngươi giết hắn?
Bách Vân khẽ nói:
- Ta hao tổn tâm cơ, lưu lại ấn ký trí mạng, ngươi xúc động, muốn chết.
- Ta không phải cố ý.
Mục Vân phất phất tay, khổ sở nói.
Hắn không muốn gây phiền toái, thế nhưng hết lần này tới lần khác phiền phức dính lên người.
Sao hắn lại biết, Bách Vân giết người còn muốn lao lực như vậy.
- Không phải cố ý? Ta thấy ngươi cố ý trốn ở một bên chờ nhặt điểm tích lũy.
Bách Vân hừ một tiếng, tiến lên, đuổi sát Mục Vân.
Trong lòng Mục Vân đắng chát, hiện tại chỉ có thể đối đầu chính diện.
Hắn hiện tại là nhị phẩm Chân Tiên, chưa hẳn không thể chiến một trận cùng Bách Vân.
Chỉ là hắn không muốn tranh vào vũng nước đục, hiện tại đã tranh vũng nước đục, mà đối phương còn là đệ tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, vậy cũng không cần khách khí.
Mục Vân hạ quyết tâm, Tiên khí trong bàn tay dị động.
Mà cùng lúc đó, Bách Vân nhìn thấy Mục Vân thế mà không có chạy trốn, còn lưu lại giao thủ với hắn, ngơ ngẩn.
Trong lòng của hắn cũng không dám khinh thường.
Hắn nhìn thấy qua quá nhiều thiên chi kiêu tử, tư chất thiên tài, tư chất tuyệt thế kỳ tài, yêu nghiệt tư chất, Thiên Thánh tư chất, thậm chí là tư chất tuyệt thế Thánh Nhân, hắn cũng nhìn thấy qua không ít.
Những thiên tài này, cho dù cảnh giới yếu hơn hắn, thế nhưng vượt cấp đánh giết, cũng không tính việc khó.
Chẳng lẽ Mục Vân này cũng là như thế?
Nếu không, sao hắn nhìn thấy mình mà không chạy, mà muốn lưu lại chiến một trận.
Bách Vân thân là đệ tử Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, được chứng kiến quá nhiều thiên tài, lật thuyền trong mương.
Trong lúc nhất thời, hắn thế mà không dám động thủ.
Mà đổi thành một bên, Mục Vân làm tốt hết thảy chuẩn bị, lẳng lặng chờ đợi.
Thế nhưng Bách Vân lại đứng tại chỗ nhìn hắn.
Làm cái gì?
Gia hỏa này, một hồi vênh vang đắc ý, một hồi thế mà ngẩn người, không nhúc nhích.
Nói đùa cái gì.
Nhưng hiện tại, Mục Vân không dám khinh thường, nhìn Bách Vân, cẩn thận từng li từng tí.
Lúc này, hai người cách xa nhau trăm mét, thế mà ai cũng không có động thủ.
Ông...
Nhưng ngay hiện tại, đột nhiên, một tiếng vù vù vang lên.
Mục Vân cảm ứng được, khí tức hỏa tử đang di động.
Cơ hồ trong chốc lát, không chút do dự, Mục Vân chạy như bay về phía vị trí cảm ứng.
Chạy!
Thấy cảnh này, Bách Vân triệt để trợn tròn mắt.
Tình huống như thế nào.
Tiểu tử này, hoàn toàn là mũi heo cắm hành, giả trang thành voi.
Bách Vân hiểu rõ, mình bị trêu đùa.
- Đáng chết, muốn chạy, lưu mạng lại.
Bách Vân chạy vội đuổi theo.
Mục Vân cảm giác được Bách Vân công kích theo sát đến, chửi mắng một tiếng.
Tên ngu xuẩn này làm cái gì?
Mới vừa rồi cùng hắn giằng co, không xuất thủ, hiện tại lại chạy theo, hoàn toàn là ngớ ngẩn.
Thế nhưng Mục Vân hiện tại nào rảnh quan tâm Bách Vân, hắn chỉ muốn đuổi theo tử hỏa, thu phục nó.
Vạn nhất tử hỏa chạy ra khỏi hắn cảm ứng, muốn lần nữa tìm về, sẽ vô cùng phiền phức.
Tốc độ Mục Vân càng lúc càng nhanh, mà giờ khắc này, tốc độ của tử hỏa lại không quá nhanh.
Nhưng Bách Vân ở sau lưng lại càng nhanh hơn tới gần Mục Vân.
- Xú tiểu tử, nguyên lai giả vờ giả vịt, hiện tại nhận lấy cái chết.
Phía trước Mục Vân, Bách Vân ở phía sau, bàn tay lăn lộn, không ngừng đánh ra từng đạo Tiên khí, công kích về phía Mục Vân.
Thấy cảnh này, Mục Vân giận sôi.
Gia hỏa này vừa mới nguyên lai là... E ngại.
Ngu ngốc.
Chỉ là hiện tại, Mục Vân căn bản không muốn tranh đấu cùng hắn.
Tốc độ tăng tốc, hắn cảm giác được, tốc độ của tử hỏa đột nhiên ngừng, tựa hồ trốn ở một chỗ, không xuất hiện.
- Một tòa đại điện.
Cơ hồ nháy mắt, Mục Vân phá cửa mà vào.
Khí tức cực nóng, đập vào mặt.
Bên trong tòa đại điện có đầy tạp vật rơi lả tả trên đất, khí tức cực nóng gieo rắc ra, thế nhưng tử hỏa đã ẩn nấp thân hình.
Bất quá, xem như ẩn nấp, Mục Vân bằng vào Dị Nguyên Lân Hỏa, cũng chính xác cảm nhận được vị trí tử hỏa.
Phanh...
Nhưng, ngay thời điểm Mục Vân tới gần tử hỏa, một tiếng bành vang lên.
Bên trong đại điện, một thân ảnh khác lao vùn vụt tới.
Chính là Bách Vân.
- Xú tiểu tử, tự tìm đường chết, chạy đến nơi đây.
Nhìn Mục Vân, Bách Vân cười lạnh.
Mới vừa rồi bị Mục Vân trêu đùa, hiện tại, cũng không thể để Mục Vân chạy mất.
- Ngươi có hết hay không?
Mục Vân nhìn Bách Vân, lại quát:
- Muốn đánh vừa rồi không đánh, không cùng ngươi đánh, lại đuổi theo ta không thả.
- Ngươi...
Bách Vân hơi đỏ mặt.
Hắn đương nhiên không có khả năng nói, vừa rồi nhìn thấy Mục Vân không chạy, tự mình sợ.
- Hiện tại giết ngươi, cũng không muộn.
Bách Vân hừ một tiếng.
- Ngớ ngẩn.
Mục Vân chửi nhỏ một tiếng, sắc mặt đầy tức giận.
Tử hỏa gần trong gang tấc, gia hỏa này lại dây dưa, thật bực bội.
- Lười nhác quản ngươi.
Mục Vân hừ một tiếng, tiếp tục tiến vào bên trong điện.
Trước thu phục tử hỏa, gia hỏa này, tính sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận