Vô Thượng Thần Đế

Chương 1007: Bong bóng

Cảnh sắc trước người thay đổi, cả người Mục Vân cũng ngây người.
Trước mắt, một mảnh thế giới màu xanh, toàn bộ thế giới là lơ lửng bên trong giữa không trung.
Mà giữa không trung, đình đài lâu vũ ở vào bên trong một bong bóng to lớn.
Bong bóng hiện ra thanh sắc, mà cung điện bên trong bong bóng càng lộ ra nhẹ nhõm cứng cáp.
Bàn tay vừa nhấc, bóng dáng Mục Vân thuận bong bóng, tiến vào bên trong.
Trong khoảnh khắc, Mục Vân cảm giác thân thể của mình nhẹ nhàng, giống như triệt để mất đi dẫn lực, cả người nổi bồng bềnh giữa không trung.
Loại cảm giác này chưa bao giờ xuất hiện.
Loại cảm giác này càng làm cho Mục Vân cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Bong bóng nhìn qua đâm một cái liền phá, thế nhưng giờ phút này lại gánh chịu trọng lượng dãy cung điện to lớn, quả thực ngoài dự liệu.
Hai tay vung lên, mượn nhờ một đạo khí lưu, thân thể Mục Vân hướng về phía phía trước di động.
Đột nhiên mất đi trọng lực, để hắn cũng cảm giác rất không sảng khoái.
Chỉ là dần dần, hắn cũng bắt đầu thích ứng loại cảm giác này.
Mượn nhờ phong lưu, Mục Vân hướng phía phía trước hành tẩu, nói đúng ra là thổi qua đi.
Không bao lâu, hắn nhìn thấy hai thân ảnh kết bạn, đi ra từ bên trong một tòa Thiên Điện.
Hai người kia, trong toàn bộ đại điện, chân đạp trên sàn nhà, đi bộ nhàn nhã.
- Nơi này ngươi đừng nói, thật đúng là thế ngoại đào nguyên, Ngũ Hành thiên phủ chúng ta nếu có địa phương bực này, thật thoải mái lật trời.
- Nhất là cùng người tiểu sư muội kia của ngươi, ở trong này, không có trọng lực, tùy ý rong chơi trong hải dương tình yêu.
- Mẹ nó, tiểu tử ngươi kiểu nói này, tỉ mỉ nghĩ lại, vẫn rất hăng hái đây.
- Ha ha!
Hai người không thèm để ý nói chuyện, dần dần đi qua chỗ ngoặt.
Phù một tiếng vang lên, một thân ảnh trong đó ngã xuống đất, không một tiếng động.
- Đừng nói chuyện!
Mục Vân xuất hiện, nhìn người kia, nói:
- Ta lại hỏi ngươi, Ngũ Hành Ngọc Minh ở đâu?
- Tại chủ điện, chủ điện!
Nhìn thấy đồng bạn căn bản không có một chút xíu phản ứng liền bị giết, một người khác đã sớm bị dọa đái ra quần.
Bọn hắn đều là Vũ Tiên cảnh lục trọng, thất trọng cảnh giới, người có thể lặng yên không một tiếng động đem bọn hắn giết chết, nên mạnh bao nhiêu?
- Ta hỏi lại ngươi!
Mục Vân nói:
- Các ngươi tới đây là tìm cái gì?
- Ta... Ta không biết, ta thật không biết!
- Tốt!
Đệ tử kia vừa dứt lời, Mục Vân cắt cổ hắn.
- Không biết? Lãng phí thời gian của ta!
Mục Vân cũng rất bất đắc dĩ, xem ra lần này, đến chỗ này, chỉ có Ngũ Hành Ngọc Minh biết chính hắn muốn tìm cái gì.
Có khả năng Lộ Viễn kia cũng sẽ biết.
Chỉ là nhìn tính tình như chó nịnh của của tên kia, đoán chừng trung trinh không hai, nào sẽ nói cho mình.
- Xem ra, vẫn cần phải đi tìm Ngũ Hành Ngọc Minh mới được.
Mục Vân bất đắc dĩ thở dài.
Hỏi như vậy, căn bản không người nào biết.
Mà nơi này giẫm trên sàn nhà, mới có thể cảm giác được trọng lực, rời đi mặt đất, cả người giống như một lá cây.
Còn có Hôi Nhãn Lang ở lối vào, chỉ nuốt huyết, không ăn thịt, quá kỳ quái.
Khắp nơi tràn đầy quỷ dị.
Thế nhưng đối với mình mà nói là lạ lẫm, địa phương hoàn toàn không hiểu, nhưng đối với Ngũ Hành Ngọc Minh mà nói, lại cực kỳ sáng tỏ.
Tên kia, đoán chừng biết tất cả mọi chuyện.
Mình từ một nơi bí mật gần đó, cái gì cũng không biết.
Hắn ở ngoài sáng, lại biết tất cả mọi chuyện.
- Thôi thôi!
Mục Vân cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một hơi, may nghênh ngang đi ra.
- Ngươi là....
Ầm!.
Một tiếng chất vấn vang lên, Mục Vân ra một quyền chào hỏi, căn bản không nói nhảm.
Đã không biết Ngũ Hành Ngọc Minh đến cùng ở nơi này làm gì, dứt khoát bạo lộ ra, tìm tên kia ra đánh một trận.
Lần này bản thân tới đây chính là vì chém giết Ngũ Hành Ngọc Minh.
Hiện tại đã giống như con ruồi không đầu, còn không bằng đi ra.
Đối diện với mấy người này, Mục Vân căn bản không có xem bọn hắn như đối thủ.
Gặp một cái giết một cái, thẳng đến giết Ngũ Hành Ngọc Minh ra mới thôi.
- Ngũ Hành Ngọc Minh, không phải ngươi để cho ta tới tìm ngươi sao? Ta tới tìm ngươi, ngươi thế nào không xuất hiện?
Mục Vân quát to một tiếng, toàn bộ bong bóng đều run một cái.
Bá bá bá!
Chỉ là giọng Mục Vân rơi xuống, từng tiếng xé gió tại lúc này đột nhiên vang lên.
Lần lượt từng thân ảnh rơi xuống, trong mắt ba người cầm đầu nhìn Mục Vân mang theo sát ý.
- Là ngươi, Mục Vân!
Trong đó, tên đệ tử thân hình cao lớn quát.
- Ngươi lại dám tới đây!
- Tĩnh Vũ, nói nhãm với hắn vô ích, giết!
Một nữ tử dáng người cao gầy lại lạnh lùng nói:
- Kẻ này muốn chết, Ngọc Minh hiện tại không có thời gian đối với phó hắn, chúng ta giết hắn.
- Ừm!
Một tên thanh niên khác gật đầu nói:
- Kẻ này chính là tai họa, giết hắn, vừa giải quyết một cái chướng ngại vật cho Ngọc Minh.
- Thạch Dương, Lâm Hà, đừng xúc động!
Nhìn thấy hai người nhịn không được động thủ, nam tử được xưng Tĩnh Vũ quát khẽ một tiếng, nhìn Mục Vân, cau mày nói:
- Trước đó Lộ Viễn đi chặn ngươi? Hắn ở đâu?
- Hắn à!
Bàn tay Mục Vân nâng cằm lên, nói:
- Hẳn là đã chết!
- Cái gì!
Nghe đến lời này, khí tức trên người ba người tăng vọt, nhìn Mục Vân, sát ý càng sâu.
- Đừng xúc động!
Tĩnh Vũ lần nữa ngăn lại hai người, thấp giọng nói:
- Người này có thể chém giết Lộ Viễn, mà trên người không có một tia thương thế, chúng ta không thể khinh thường, hiện tại Ngọc Minh không thể bị quấy rầy, chúng ta chỉ cần cuốn lấy hắn là được.
- Ừm!
Nhìn Mục Vân, hai người nhẹ gật đầu.
Bọn hắn cũng biết, Mục Vân không kém.
Nếu như bọn hắn tùy tiện xông ra, thua thiệt tuyệt đối là bọn hắn.
- Ba người các ngươi thương nghị xong rồi à?
Mục Vân khẽ cười nói:
- Ba con chó săn cảnh giới Vũ Tiên cảnh cửu trọng, đối phó ta một Vũ Tiên cảnh cửu trọng, các ngươi còn héo rút cái gì? Chẳng lẽ, sợ ta giết các ngươi? Đã không dám đánh, tránh ra đi? Ta muốn Ngũ Hành Ngọc Minh có việc đây.
- Ngươi tìm Ngọc Minh sư huynh làm cái gì?
- Lấy đầu chó của hắn!
Giọng Mục Vân trở nên âm lãnh, nhìn sắc mặt càng thêm u ám.
- Ngươi muốn chết!
Giờ phút này ba người bị ngữ kích Mục Vân cuồng vọng tự đại thích cũng không còn nhẫn nại.
Nhất thời, mười đạo thân ảnh hai bên lao thẳng tới Mục Vân.
Mục Vân cho dù mạnh hơn, thế nhưng lần này, bọn hắn tiến vào nơi này hơn mười người, thực lực đều từ Vũ Tiên cảnh thất trọng, bát trọng, càng có sáu bảy đệ tử cảnh giới cửu trọng.
Mục Vân một người, lợi hại hơn nữa cũng không có khả năng ngăn cản được nhiều người như vậy.
Đám người bọn hắn liên thủ, có khả năng không cách nào đánh giết Mục Vân, thế nhưng ngăn chặn hắn, dư xài, chỉ cần Mục Vân không cách nào quấy rầy đến Ngũ Hành Ngọc Minh, gia hỏa này, chết chắc.
- Lấy nhiều khi ít?
Mục Vân mỉm cười, hai tay nắm chắc thành quyền, một tiếng ầm vang nổ vang nháy mắt truyền ra.
Trong chốc lát, chín loại nguyên tố thuộc tính trong khoảnh khắc bộc phát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận