Vô Thượng Thần Đế

Chương 1353: Thiên đường trân bảo

- Vân Lang, ngươi không hổ là đồ nhi ngoan của ta...
Nhìn về phía trước, trong miệng Mục Vân thì thầm, vừa sải bước ra, tiến vào bên trong dãy núi.
Trong lúc nhất thời, cảnh sắc thiên địa thay đổi.
Vượt qua sơn mạch trước mắt, hết thảy cảnh sắc xung quanh toàn bộ biến hóa.
Chỗ tầm mắt, trên dưới trái phải trước sau, trên sáu mặt, bên trong núi cao, nước chảy không thôi.
Sáu mặt.
Trong kết giới vuông vức, mỗi một kết giới đều như là mặt đất, có núi có nước, hoàn cảnh đẹp đến làm người ta nín thở.
Địa phương giống như thế ngoại đào nguyên dạng này, tứ phương kết giới, trên sáu mặt, tựa hồ cũng là mỗi cái tự thành một kết giới.
Mà lại vẻn vẹn là kết giới dưới chân Mục Vân hiện nay đang đứng, núi cao vạn mét, cũng không biết có bao nhiêu, một ánh mắt căn bản không nhìn thấy đầu.
Càng không nói đến cao sơn lưu thủy trong mấy kết giới khác.
Tứ phương kết giới, không chỉ có hoàn cảnh ưu mỹ, còn lại rất hùng vĩ, nhìn qua để người cảm giác kì lạ.
Cảnh sắc ưu mỹ dạng này, địa phương hoàn cảnh kỳ tuấn, thực sự để cho người ta lưu luyến quên lối về.
Mà giờ phút này, Mục Vân phát hiện, những võ giả các đại tiểu thế giới phía trước đã bắt đầu từ dưới chân trước mặt, hướng phía một cái khác mặt đi tới.
Mà khi những người kia đi đến phía trên một cái giao diện khác, một màn thần kỳ phát sinh.
Thân thể những võ giả kia vào giờ phút này thế mà dùng một mặt đất khác mặt là dưới chân, giống như thân thể một cách đương nhiên cải biến tác dụng của trọng lực, hoàn toàn là biến hóa theo quy tắc thế giới của mình.
Nói đúng ra, là quy tắc của kết giới.
Mục Vân trước kia đọc qua một ít cổ tịch, phía trên có ghi chép.
Một ít võ giả cường đại, không chỉ có thể khống chế thời gian không gian, càng có thể khống chế hết thảy pháp tắc bên trong thời gian cùng không gian.
Mà thời gian, không gian, vẻn vẹn chỉ là một một bộ phận bên trong không gian pháp tắc mà thôi.
Tình cảnh giờ khắc này chính là như thế.
Trong tứ phương kết giới, giống như mỗi một mặt đều tự thành một thế giới.
Loại thủ đoạn này, đúng là thông thiên.
Mục Vân cũng không nghĩ tới, năm đó Thông Thiên Giáo Chủ thế mà là có thể làm được điểm này.
- Oa...
Ngay tại giờ phút này, một tiếng kinh hô vang lên, đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy đỉnh đầu đám người, một đội nhân mã tiến vào bên trong giao diện phía trên, tương đối đỉnh đầu cùng bọn người Mục Vân.
Những người kia vây quanh phóng tới một nơi, giống như phát hiện chí bảo gì, nhiệt liệt gầm thét.
- Ông trời ơi… Đây là... Cửu Ngọc Tiên Duyên Thảo.
- Đây là... Bán Tiên khí.
- Còn có... Còn có Tiên khí.
Nhất thời, tất cả mọi người tiến vào trong tứ phương kết giới triệt để điên cuồng.
Sáu cái giao diện, bên trong mỗi một giao diện, khắp nơi đều kỳ trân dị bảo, quả thực đi trên đường, cong cái eo đều có thể nhặt được trân bảo.
- Ha ha... Vân Lang, khó trách ngươi liều mạng ngăn chúng ta, không để chúng ta tiến vào bên trong, nguyên lai là đạo lý này.
Ngọc Huy Nhân khó được không còn xụ mặt, cười ha hả nói:
- Nhiều thiên tài địa bảo như thế, Vân Lang ngươi, Huyền Không sơn ngươi, nuốt hết sao?
Luân Động Thương cũng không ngừng cười nhạo:
- Có những vật này, thực lực bản thân mọi người quả thực sẽ tăng gấp bội, cho dù bước vào đến cảnh giới tiên nhân cũng không phải không có khả năng.
- Không sai, xem ra người Thương Hoàng tiểu thế giới cũng muốn dựa vào những trân bảo này lớn mạnh thực lực của mình, nghĩ lần nữa trở thành người lãnh đạo tiểu thiên thế giới.
Nhất thời, những người lãnh đạo các đại tiểu thế giới mỉa mai.
Trước đó Vân Lang liều chết mệnh ngăn bọn hắn, trong lòng mọi người vẫn không hiểu.
Nhưng bây giờ lại hiểu rõ.
Vân Lang sợ bọn hắn chia cắt những tài bảo này, khiến cho chính bọn hắn không có tài bảo có thể chia cắt.
Nhưng bây giờ, việc đã đến nước này, Vân Lang muốn ngăn, cũng ngăn không được.
Trân bảo trong sáu cái giao diện, không biết đến cùng có bao nhiêu.
Nhưng tất cả mọi người biết, đây là một cơ hội.
Bọn hắn nếu lấy được những tài bảo này, đề cao thực lực mình, tiến cảnh đề thăng, đến cảnh giới tiên nhân, cũng không phải không có khả năng.
Đến thời điểm đó, Hỏa Lựu hiện nay bị vây ở bên trong tứ nguyên phong địa sẽ không còn là thanh đao treo trong lòng bất kỳ ai nữa cả.
Võ giả các đại tiểu thế giới đột nhiên cảm giác, trước đó trả giá hết thảy thực sự quá đáng giá.
Mục Vân đứng tại chỗ, im lặng không nói.
Đây hết thảy, thực sự quá đơn giản.
Vân Lang trước đó liều mạng chặn lại, vẻn vẹn vì không để đám người tiến vào nơi này, thiên đường trân bảo, hắn quả quyết không tin.
Vân Lang, tuyệt đối không chỉ đơn giản như vậy mà thôi.
Gia hỏa này, đến cùng đang làm gì?
Trong lòng Mục Vân càng thêm không hiểu.
Mà giờ khắc này, nhìn thấy đám người sau lưng lộ ra ánh mắt thèm muốn, Mục Vân cười khổ nói:
- Các ngươi nếu muốn đi, liền đi đi, nhớ lấy, chí bảo quan trọng, người, quan trọng hơn.
- Tốt!
- Vâng!
Lập tức, đám người Vân Minh, xông về phía trước, bắt đầu tìm kiếm.
Nhìn thấy chí bảo, nếu nói không động tâm, đây tuyệt đối là giả.
Không ai có thể bảo trì phần kích động trong lòng kia.
Nhìn thấy đám người Huyết Minh xông ra, Mục Vân ngược lại đứng tại chỗ, nhìn kỹ bốn phía.
Tứ phương kết giới, khổng lồ lại mênh mông.
Nhưng vô luận khổng lồ như thế nào, mênh mông đến đâu, tóm lại là có khuyết điểm tồn tại.
Giờ khắc này, hắn đang muốn tìm ra khuyết điểm, nhìn đến cùng là tình huống như thế nào.
- Mục minh chủ thật đúng là chăm chỉ hiếu học, Tứ Phương Lục Thể Trận, chẳng lẽ Mục minh chủ vẫn còn muốn tìm ra điểm yếu?
Ngay tại giờ phút này, một giọng nói trêu tức vang lên.
Vân Lang xuất hiện phía trước Mục Vân, một bộ bạch y, hai tay chắp ra sau, nhìn Mục Vân, ý cười đầy mặt.
- Vân Lang, nụ cười trên mặt ngươi nói cho ta, ngươi đang mưu đồ cái gì!
Mục Vân ha ha cười nói:
- Mỗi lần, ngươi càng tỉnh táo, càng bất động thanh sắc, thật ra trong lòng ngươi càng khẩn trương.
- Ha ha... Thật đúng là, cái gì đều bị ngươi xem thấu.
Vân Lang ha ha cười nói:
- Chỉ đáng tiếc, thời điểm khi bọn hắn tiến vào nơi này, hết thảy đều đã là trở thành kết cục đã định, nơi này hết thảy, bọn hắn đều cầm không đi được.
- Ngươi ngược lại rất tự tin.
- Đó là đương nhiên.
Mục Vân ha ha cười nói:
- Đáng tiếc, từ giờ trở đi, ngươi muốn cầm tới, ta cũng rất muốn cầm tới.
- Ngươi xác định?
Vân Lang không thể phủ nhận:
- Chỉ đáng tiếc, ngươi căn bản không biết ta muốn cầm tới cái gì.
- Thông Thiên Kính.
Vân Lang vừa dứt lời, Mục Vân mở miệng.
Trong chớp nhoáng này, đôi mắt Vân Lang trì trệ, ngón tay phía sau, hơi run rẩy.
- Quả nhiên là Thông Thiên Kính.
Nhìn thấy Vân Lang cử động bực này, trong lòng Mục Vân kinh ngạc.
Hắn không có nói sai.
Vừa rồi, hắn chỉ phỏng đoán, nhưng bây giờ, hắn lại có thể khẳng định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận