Vô Thượng Thần Đế

Chương 1098: Sa cung trong lòng đất

Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, Ngũ Hành Nguyên Long, ngưng kết sức mạnh mạnh mẽ nhất ngũ hành chi bảo mà Mục Vân thu thập.
Đông đông đông...
Trong khoảnh khắc, từng tiếng đông đông vang lên, Ngũ Hành Nguyên Long mãnh liệt đụng chạm Trí Nhạc bên trong Kim Chung Tráo, mặt đất run không ngừng.
Kim quang lúc này rốt cục bắt đầu xuất hiện run rẩy.
- Dừng tay, dừng tay!
Cho tới giờ khắc này, bên trong hào quang màu vàng óng kia, rốt cục xuất hiện tiếng Trí Nhạc cầu xin tha thứ.
Chỉ là lúc này cầu xin tha thứ, Mục Vân lại không tuân theo.
Ngũ nguyên chi long công kích, không có yếu bớt, ngược lại ừng bước tăng cường.
- Tiểu ngốc lư ngươi không phải thích độ hóa người khác? Ta hôm nay thay thế Phật Tổ các ngươi, độ hóa độ hóa ngươi.
Ngũ nguyên chi long điên cuồng gầm thét, đụng chạm vòng bảo hộ kim chung.
Két...
Đột nhiên, một tiếng két nhỏ xíu lúc này vang lên.
Trong nháy mắt tiếng két vang lên, khóe miệng Mục Vân hiện ra một vòng cười lạnh.
- Giết!
Quát khẽ một tiếng, Mục Vân bước ra một bước.
Năm đầu nguyên long trong khoảnh khắc đánh vào cùng một chỗ, quấn quanh cho nhau, sinh sinh đè ép vòng bảo hộ kim chung.
Tiếng ca ca lúc này biến thành tiếng răng rắc răng rắc.
Cả người Mục Vân một bước lên trời, Thiên Minh Kiếm chém ra, Sinh Tử Thất Ấn, thất đạo ấn ký, hợp hai làm một hóa thành kiếm ấn cường đại, lao thẳng tới Trí Nhạc.
Oanh...
Trong chốc lát, trong nháy mắt kim mang chợt nổ tung, năm đầu nguyên long thuận thế bay lên, bảy đạo kiếm ấn, theo sát theo sau.
Tiếng oanh minh dần dần khuếch tán ra, toàn bộ mặt đất trống trải bị nhấc lên, đá vụn bay đầy trời.
Mục Vân xoay người, nhìn Lạc Tuyết đứng ở nơi đó sững sờ, không nói hai lời, ôm lấy cô nàng bay về nơi xa.
Cuối cùng, tiếng oanh minh dần dần biến mất, Mục Vân cảm giác được, điểm của mình lần nữa gia tăng, xếp hạng cũng nâng lên ba bậc.
Hạng hai mươi chín.
- Tiểu ngốc lư này quả nhiên không có hảo tâm, trước đó thế mà lưu lại một trăm điểm tích lũy!
Mục Vân nói thầm.
- Ngươi thả ra ta.
Lạc Tuyết nhìn oanh minh kết thúc, rốt cục kịp phản ứng, sắc mặt đỏ lên quát.
- Được, thả ngươi!
Mục Vân xoa xoa một hồi cái hông tinh tế mới buông Lạc Tuyết xuống.
- Vô sỉ lưu manh!
Nhìn thấy động tác của Mục Vân, Lạc Tuyết hừ hừ.
- Đây là trừng phạt dành cho ngươi!
Mục Vân nói:
- Vừa rồi ngươi nếu cứu ta sớm, nào có nhiều chuyện như vậy.
- Ta làm sao biết ngươi có phải người tốt hay không?
- Vậy bây giờ?
Lạc Tuyết nhìn ánh mắt Mục Vân dâm đãng nhìn lên người mình, nói:
- Hiện tại, hiện tại ngươi muốn làm gì?
- Hoang sơn dã địa, một mỹ nữ mặc bại lộ như ngươi, ta là một nam nhân đói khát, ngươi nói ta muốn làm gì?
Nghe đến lời này, Lạc Tuyết che che lồng ngực của mình, sợ hãi nhìn Mục Vân.
Vừa rồi, nàng thế nhưng nhìn thấy Mục Vân như thế nào chém giết Trí Nhạc.
Nàng tự hỏi thực lực mình, tuyệt đối không có khả năng làm được.
Mục Vân mạnh hơn nàng quá nhiều, nàng tự hỏi không phải là đối thủ.
- Ngươi dám!
Lạc Tuyết hừ hừ, thân thể thẳng tắp nói.
Chỉ là đột nhiên, Mục Vân lại tiến lên một bước, che miệng Lạc Tuyết, trầm giọng nói:
- Đừng nói chuyện.
Tiếng bá bá bá xé gió lúc này vang lên, lần lượt từng thân ảnh, phi không xuống.
Ba người cầm đầu, Mục Vân cũng không lạ lẫm.
Tử Vô Tẫn, Lôi Phong, Song Thư Vũ.
Nhìn thấy ba người cầm đầu mấy trăm người, Mục Vân nín hơi, linh hồn lực lúc này thu sạch vào bên trong Tru Tiên Đồ.
Trong chớp nhoáng, Lạc Tuyết thế mà cảm giác bên cạnh mình giống như không có ai, chỉ còn lại không khí.
Nhìn thấy Mục Vân bày ra tư thế này, Lạc Tuyết biết những người kia không dễ chọc, nín thở, khải giáp màu huyết hồng ảm đạm ánh sáng, khí tức của nàng lúc này thế mà cũng hoàn toàn biến mất.
Nhìn Lạc bộ dáng Tuyết đắc ý, Mục Vân giữ im lặng.
Giờ khắc này, bên trong nhóm người, ba thân ảnh nhất thời xem xét bốn phía.
- Là khí tức của Trí Nhạc, không sai!
Tử Vô Tẫn mở lời.
- Chết!
Song Thư Vũ lúc này khó được mở miệng.
- Lại có người giết hắn!
Lôi Phong hừ một tiếng, nói:
- Ba người chúng ta một mực cùng một chỗ, không thể nào là trong chúng ta động thủ, khẳng định có người âm thầm động thủ.
- Chẳng lẽ là Luân Vô Thường?
Tử Vô Tẫn đột nhiên nói:
- Đừng quên, hắn bị chôn xuống cùng với chúng ta, hiện tại tất cả mọi người không thấy, có thể giết chết hắn, chỉ có Luân Vô Thường, còn có Luân Vũ bên cạnh hắn.
- Còn có một người!
Song Thư Vũ bình tĩnh nói.
- Mục Vân!
Ba người trầm mặc một trận.
Cuối cùng, Tử Vô Tẫn trước tiên mở lời:
- Luân Vô Thường có khả năng càng lớn, Mục Vân tiếp theo, bất kể như thế nào, ba người chúng bây giờ ta phải liên hợp lại, nếu không đơn độc đụng tới Luân Vô Thường, hẳn phải chết không nghi ngờ.
- Ừm!
Nghe đến lời này, ba người đều nhẹ gật đầu.
Bọn hắn nhất định phải liên hợp lại, nếu không, gặp được Luân Vô Thường hoặc là Mục Vân, cũng có thể bị từng người đánh tan.
Tiếng bá bá bá xé gió đột nhiên vang lên, ba đạo thân ảnh từ một bên khác lao vùn vụt tới.
- Phát hiện cái gì không?
Tử Vô Tẫn mở miệng hỏi ba người kia.
- Bên trong sơn nhạc bên kia thế mà là một dãy cung điện.
- Dãy cung điện?
Nghe đến lời này, ba người sững sờ.
Chẳng lẽ, trong lúc vô tình, bọn hắn thế mà đụng phải một chỗ mật địa?
Kể từ đó, rớt xuống, quả thực là cơ duyên to lớn.
- Đi, đi xem một chút!
Tiếng bá bá bá vút không vang lên, trong chớp mắt, mấy trăm người lúc này bay ra, biến mất không thấy gì nữa.
Cho tới giờ khắc này, Mục Vân cùng Lạc Tuyết mới buông xuống cảnh giới.
- Những người kia đều biết ngươi?
Lạc Tuyết mở miệng dò hỏi.
- Ừm, người Tử Viêm tiểu thế giới, Thái Cực tiểu thế giới, Lôi Đình tiểu thế giới.
Mục Vân bình tĩnh nói:
- Ba tiểu thế giới cùng Di Lặc tiểu thế giới liên thủ, muốn tiêu diệt Ngũ Hành tiểu thế giới, ta đoán, kế tiếp sẽ là Đấu Khải tiểu thế giới của các ngươi.
- Vì cái gì?
- Vì cái gì?
Mục Vân trợn to mắt nhìn Lạc Tuyết, như nhìn quái vật.
- Ngươi lại đùa nghịch lưu manh!
Lạc Tuyết vội vàng che ngực, hừ khẽ.
- Đùa nghịch lưu manh? Làm không tốt sẽ sẽ chết ở nơi này, ta còn có tâm tư cùng ngươi đùa nghịch lưu manh?
Mục Vân im lặng:
- Tứ đại tiểu thế giới, đều có thực lực tranh đoạt trước mười, cho nên bọn hắn liên hợp lại, trước diệt Ngũ Hành tiểu thế giới ta, lại diệt Đấu Khải tiểu thế giới của ngươi.
- Nha!
Lạc Tuyết nhẹ gật đầu, một bộ dáng cái hiểu cái không.
- Nhưng các ngươi cũng quá yếu đi!
Đột nhiên, Lạc Tuyết nói lời kinh người nói:
- Ta xem ba người bọn hắn ghen ghét ngươi không được thì đúng hơn, không phải ngươi là người mạnh nhất Ngũ Hành tiểu thế giới các ngươi đó chứ?
- Ừm!
- A?
Lạc Tuyết kinh ngạc nói:
- Tốt xấu gì Ngũ Hành tiểu thế giới các ngươi là trước mười, thiên tài Sinh Tử cảnh, bên trong năm mươi năm, dù sao cũng nên xuất hiện mấy cái chứ? Thế nào không chịu nổi như hiện tại?
Nghe đến lời này, Mục Vân ngược lại có phần xấu hổ.
Hắn cũng không thể nói thẳng, lúc đầu có ba tên, rất có hi vọng, bị hắn giết đi?
- So với Đấu Khải tiểu thế giới các ngươi, đúng là hơi yếu chút.
Lạc Tuyết bĩu môi nói:
- Đúng thế, Đấu Khải tiểu thế giới chúng ta lần này có bốn vị Sinh Tử cảnh nhất trọng, đại sư huynh của ta Đấu Thiên Đô, còn có Liễu Cách cùng Hứa Thiên Nhất hai người, lại thêm ta, bằng ba người tiểu thế giới của bọn hắn, muốn đối phó chúng ta, không có khả năng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận