Vô Thượng Thần Đế

Chương 2199: Ta là Tạ Thanh (1)

Từng tiếng ầm ầm vang lên ở bên tai, Mục Vân ôm Vương Tâm Nhã vào trong ngực, một đường hạ xuống.
Thời gian giống như đình chỉ, rơi xuống không biết bao lâu, đột nhiên, tốc độ chậm lại, cuối cùng, thân thể Mục Vân phịch một tiếng, đập xuống đất.
Trên mặt đất cứng rắn.
Tốc độ ban đầu rất nhanh chóng, thế nhưng về sau chậm lại một chút, rơi xuống, Mục Vân ngược lại không có cảm giác quá đau đớn.
Hiện tại, Vương Tâm Nhã vội vàng vuốt ve thân thể Mục Vân, trấn an nói:
- Vân lang, chàng không sao chứ?
- Ta không sao.
Mục Vân chậm rãi nói, cẩn thận điều tra bốn phía.
Quanh mình đen kịt một màu, không có chỗ gì đặc biết.
Vung tay, trong tay Mục Vân hiện ra từng khỏa dạ minh châu, tản ra bốn phía, khảm nạm trên vách tường bốn phía.
Cho tới giờ Mục Vân mới nhìn ra, hắn và Vương Tâm Nhã đang ở trong một hạp cốc.
Ngẩng đầu nhìn lại, hạp cốc càng ngày càng nhỏ, bọn hắn rớt xuống từ khe hở trên đỉnh hạp cốc.
Mà giờ khắc này, trước sau hạp cốc kéo dài không dứt, không biết thông hướng nào.
Thấy cảnh này, Mục Vân càng thêm không hiểu.
Nơi này, rất kỳ quái.
- Cẩn thận một chút.
- Ừm.
Hai người tuyển chọn một phương hướng, tiếp tục tiến lên.
Lần này, Mục Vân không dám khinh thường.
Tiến lên phía trước hơn nửa ngày, Mục Vân cũng không phát hiện chỗ kỳ quái.
Chỉ là lối đi càng ngày càng tiến lên, nơi này càng chật hẹp.
Mục Vân cầm U Ngữ Kiếm trong tay, tiến lên phía trước.
- A...
Đột nhiên, phía trước vang lên một tiếng gào thê thảm.
Ngay sau đó, Mục Vân chỉ thấy, một đầu rắn nhỏ chỉ có mấy thước, lắc eo, hưu hưu hưu leo lên trên mặt đất, tốc độ, quả thực còn nhanh hơn người ta phi hành.
Hơn nữa nhìn bộ dáng, còn rất buồn cười.
Mục Vân vừa định cười, thế nhưng nhìn thấy quái vật khổng lồ sau lưng tiểu xà, cười không nổi.
- Thôn Thiên Giao Long.
Nhìn thấy đại gia hỏa cao hơn ngàn trượng, to cũng có hơn trăm mét, Mục Vân chỉ cảm thấy con mắt choáng váng.
Nhưng cẩn thận lại nhìn tiểu xà bị đuổi theo phía trước, phía trước song trảo, một cặp móng đang nắm một quả trứng.
Quả trứng lớn chừng hai, ba mét, một con rắn mọc ra bốn, chỉ có dài mấy mét, lại là ôm một quả trứng, cắn chết không thả, bộ dáng lao nhanh, nhìn qua, thật rất ấn tượng.
- Lão tử thật sự sợ ngươi sao, không phải chỉ là trộm ngươi một cái trứng Giao Long thôi sao? Về sau lão tử sẽ trả ngươi.
- Ngươi đừng đuổi, lại đuổi thì ta sẽ làm thật.
- Ổ tào, ngươi còn đuổi theo thật sao?
- Lại đuổi, lão tử sẽ làm thật, năm đó ta thế nhưng là danh chấn Tiên giới...
Oanh...
Chỉ là, tiểu xà bốn chân còn chưa nói xong, Thôn Thiên Giao Long đã phun một một luồng nham tương, oanh một tiếng, đánh bay tiểu xà bốn chân.
Ùng ục ục xoay tròn vài vòng giữa không trung, thân ảnh tiểu xà bốn chân phịch một tiếng, bay tới dưới chân Mục Vân cùng Vương Tâm Nhã.
Thế nhưng vẫn nắm thật chặt trứng trong tay.
Tiểu xà bốn chân chật vật không chịu nổi, thế nhưng một kích này lại không có giết chết nó.
Thôn Thiên Giao Long cũng có chút buồn bực.
Mục Vân cùng Vương Tâm Nhã kinh ngạc nhìn tiểu xà.
Theo đạo lý mà nói, xà không có chân, huống chi là tiểu xà có bốn chân.
Mà giờ khắc này, tiểu xà bốn chân cũng nhìn thấy Mục Vân cùng Vương Tâm Nhã hai người.
Chỉ là ngẩng đầu nháy mắt một cái, tiểu xà bốn chân hoàn toàn xem nhẹ Mục Vân, ánh mắt rơi trên người Vương Tâm Nhã.
Tí tách...
Đột nhiên, một tiếng tí tách vang lên, tiểu xà bốn chân nhìn ngốc, trong lúc nhất thời, chảy nước bọt.
Vương Tâm Nhã nhìn thấy bộ dáng của tiểu xà bốn chân, buồn cười.
Thế nhưng tiểu xà bốn chân thấy cảnh này, nước bọt từ tí tách... Tí tách, biến thành tí tách tí tách...
Mục Vân đột nhiên khó chịu.
- Lại nhìn? Móc mắt ngươi!
Mục Vân mở lời.
- Dừng.
Tiểu xà bốn chân lơ đễnh, cắt một tiếng, một bộ dạng chó hình người nói:
- Bổn quân nhìn vị nữ tử này, tướng mạo tiếu mỹ thanh thuần, sao lại đi tìm một tên tiểu bạch kiểm làm nam nhân?
- ...
Vừa nghe lời này, Mục Vân im lặng.
- Ta là tiểu bạch kiểm, thế nhưng còn soái hơn bộ dáng này của ngươi rất nhiều?
- Ngươi...
Tiểu xà bốn chân tức giận, khẽ nói:
- Bổn quân hiện tại chỉ là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, đây lại không phải chân thân ta, chân thân bổn quân, thế nhưng dị thường tuấn mỹ, phong lưu phóng khoáng, uy vũ thần tuấn...
- Dừng lại!
- Đừng, ta còn chưa nói xong đâu, thần mạo bổn quân, cả Minh chủ Vân Minh Mục Vân cũng là cảm thấy không bằng.
- ...
Nghe đến lời này, Vương Tâm Nhã phù một tiếng cười ngất.
Tiểu xà bốn chân nhìn ngốc.
Mục Vân im lặng.
Thế nào tới đâu đều sẽ có người lấy mình trước kia ra so sánh.
- Uy! Uy uy uy!
Hận không thể ra một kiếm đâm chết gia hỏa này, Mục Vân lần nữa nói:
- Người ta chính là đuổi theo trứng của mình, ngươi ôm trứng của người ta không thả, trả lại hắn đi.
- Trả? Làm sao có thể.
Tiểu xà bốn chân khẽ nói:
- Ta đào hơn mấy trăm năm mới đào được nơi này, chỉ là không cẩn thận đào được sào huyệt Thôn Thiên Giao Long, chỉ lấy hắn một quả trứng, không tính là gì.
- Nấc...
Tiểu xà bốn chân vừa nói dứt lời, lại ợ một cái.
- Ngươi xác định chỉ lấy một quả trứng?
- Đúng, rất xác định.
Tiểu xà bốn chân nghĩa chính ngôn từ nói:
- Cái khác, đều bị ta ăn, ăn xong mang đi một cái, lưu làm hậu bị, thế nào không được rồi? Gia hỏa này quá keo kiệt.
- ...
Mục Vân lần nữa im lặng.
Gia hỏa này, bộ dáng vô sỉ, quả thực không kém vô lại long kia.
Rống...
Mà giờ khắc này, Thôn Thiên Giao Long lần nữa gào thét một tiếng, tựa hồ đã chịu đựng không nổi, bắt đầu xung kích.
- Đại huynh đệ, ngươi giúp ta làm thịt hắn, ngày sau, đợi ta rời khỏi khổ hải, nhất định đi tìm ngươi, cho ngươi vinh quang vô thượng.
- Rời khỏi khổ hải? Rời khỏi khổ hải trộm trứng sao?
- Ách...
Tiểu xà bốn chân không thèm để ý chút nào, cười nói:
- Không có không có, trộm trứng chỉ là nghiệp dư, ta là chuyên môn đào hố, ngươi yên tâm, đợi đến ngày hơn vạn phân thân của ta tìm thấy đường ra, trở lại Vân Minh, ta nhất định sẽ hảo hảo khen thưởng cho ngươi.
- Ừm?
Nghe đến lời này, Mục Vân khẽ giật mình.
- Ngươi nói cái gì?
- Ta nói khen thưởng cho ngươi.
- Phía trước một cái!
Mục Vân im lặng nói.
- Ách, hơn vạn phân thân tìm tới đường ra.
- Phía dưới một đoạn.
- Ta nhất định hảo hảo khen thưởng cho ngươi.
- ...
Mục Vân triệt để im lặng, nói:
- Ngươi nói trở lại Vân Minh?
- Đúng thế, trở lại Vân Minh, bổn quân đã là ẩn núp tại Cửu Nguyên Vực vạn năm, người khác đều cho rằng ta bị bắt, thật ra...
Rống...
Chỉ là hiện tại, Thôn Thiên Giao Long gào thét một tiếng, giết ra.
Mục Vân hiện tại cũng không đoái hoài nhiều, rút kiếm giết ra.
- Tâm nhi, coi trọng hắn, đừng để hắn chạy, ta còn có lời hỏi hắn.
- Ừm!
Vương Tâm Nhã gật đầu.
Tiểu xà bốn chân lại không quan tâm, nói:
- Yên tâm đi, yên tâm đi, ta sẽ không chạy, trừ phi ngươi chết rồi, ta mang lão bà ngươi rời đi, Tâm nhi, nguyên lai ngươi gọi Tâm nhi, thật sự là người cũng như tên, giống như hoa tâm trong bụi, thanh thuần không nhiễm bụi trần.
Vương Tâm Nhã hiện tại hơi đỏ mặt, đột nhiên nhìn tiểu xà bốn chân, nói:
- Ngậm miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận