Vô Thượng Thần Đế

Chương 1624: Đến Thiên Kiếm lâu (2)

- Bất quá, ngũ đại trưởng lão cũng có phân môn phái, nhưng những chuyện này nói với ngươi cũng không có ý nghĩa.
Mục Vân lại cười nói:
- Nói nghe một chút cũng tốt.
- Thiếu chủ muốn nghe, vậy ta sẽ nói một chút.
Nhậm Cương Cương cười nói:
- Thật ra bên trong mỗi một môn phái đều sẽ tồn tại hiện tượng này.
- Thiên Kiếm lâu, lâu chủ Thiên Quân Vũ, độc nhất vô nhị, chí cao vô thượng, nói chuyện từ trước đến nay độc nhất vô nhị, đương nhiên là không người phản đối, dưới trướng hai đại phó lâu chủ, Trần Tư Nhiên Trần phó các chủ, Hướng Phần Thiên Hướng phó các chủ.
- Thủ hạ Trần Tư Nhiên phó các chủ có Đại trưởng lão Lạc Hải và Nhị trưởng lão Truy Vẫn Lượng, thủ hạ Hướng Phần Thiên phó các chủ là Tam trưởng lão Kiều Đỉnh Thiên, Tứ trưởng lão Thân Đồ, ngũ trưởng lão Ứng Thiên Hùng ba người quy thuận.
- Mà Trần Tư Nhiên phó các chủ duy trì là quan môn đệ tử thứ nhất Tần Thiên vũ, Hướng Phần Thiên phó các chủ thì duy trì quan môn đệ tử thứ hai Phong Nhược Tình.
- Thì ra là thế.
Mục Vân nhẹ gật đầu, đột nhiên cười nói:
- Vậy xem ra, ngươi là quan môn đệ tử thứ ba không có cơ sở, chỉ có thể mặc cho người ức hiếp.
- Ha ha... Ta lúc đầu cũng không có gì kỳ vọng gì về vị trí Lâu chủ, những người này tranh đấu, cũng không có quan hệ gì với ta.
Nhậm Cương Cương bật cười.
- Ngươi ngược lại nhìn thoáng được.
Hai người tiếp tục tiến lên.
- Tiểu sư đệ!
Ngay lúc này, một bóng người xinh đẹp vút không lao tới.
Sa y màu lam, dáng người nổi bật, tóc dài,tùy ý bị một dây thừng mỏng buộc sau đầu, nhìn cho người ta một loại cảm giác tiểu gia bích ngọc ngây ngô.
- Thiên sư tỷ!
Nhậm Cương Cương nhìn người nọ đến, chắp tay đáp.
- Còn gọi ta Thiên sư tỷ, lần trước nói với ngươi, về sau gọi ta Hân Nhi là được, lại gọi ta Thiên sư tỷ, ta sẽ không khách khí, ngươi bây giờ còn không phải đối thủ của ta.
Nữ tử áo xanh giả bộ tức giận.
- Thiên sư... Hân Nhi, ta giới thiệu cho ngươi một chút, vị này là Nhất Diệp kiếm phái Mục Vân, sư tôn để ta tiếp đến!
Nhậm Cương Cương ho khan một cái nói.
- Ngươi chính là Mục Vân?
Nữ tử kia Mục Vân một lúc, gật đầu nói:
- Cửu phẩm Nhân Tiên, không nhìn ra địa phương gì đặc biệt, cha tìm đến một gia hỏa như thế làm cái gì?
- Hân Nhi...
- Được được, ta biết!
Thiên Hân Nhi phất phất tay nói:
- Nhậm sư đệ, mấy ngày nay không thấy, ta tới nhìn kiếm pháp ngươi như thế nào, đưa gia hỏa này đến chỗ cha nơi đó, đến Dục Tú Phong tìm ta!
- Ách...
- Thế nào, không đến?
Thiên Hân Nhi nhìn thấy Nhậm Cương Cương do dự, tiến lên một bước, cuốn lấy cánh tay Nhậm Cương Cương, dáng người nổi bật cơ hồ dán trên người Nhậm Cương Cương, khẽ nói:
- Thôi thôi, ta cùng ngươi đi đi, cha mỗi ngày để ngươi làm cái này làm cái kia, cũng không để ngươi nghỉ ngơi, thật sự đáng ghét, dù cho là thu ân nhân cứu mạng của ta làm quan môn đệ tử cũng không thể sai sử kiểu này.
- ...
Nhìn thấy nữ tử này, Mục Vân đại khái đoán được.
Đoán chừng Nhậm Cương Cương cứu được Thiên Hân Nhi, lại thêm Thiên Quân Vũ nhìn thấy Nhậm Cương Cương có thiên phú hơn người mới thu làm đồ đệ.
Chỉ là không biết, quá trình Nhậm Cương Cương anh hùng cứu mỹ nhân như thế nào.
- Hân Nhi đừng làm rộn, đây quả thật là chính sự.
Nhậm Cương Cương cười khổ nói:
- Mục Vân này có thiên phú tư chất yêu nghiệt, lâu chủ triệu kiến, đương nhiên có chuyện cần.
- Tư chất yêu nghiệt? Ta không tin, để cho ta thử hắn.
Thiên Hân Nhi vung tay, nhìn Mục Vân, vỗ ra một chưởng.
Một chưởng này rất hời hợt, thế nhưng áp bách cường hoành lấy khí thế cuốn sạch mọi thứ lao tới Mục Vân.
Gặp một chưởng này, Mục Vân chỉ cảm thấy hô hấp đều trở nên chậm chạp.
Cảnh giới Địa Tiên.
Mà lại không chỉ là nhất phẩm.
Không nói hai lời, bàn tay Mục Vân hóa thành kiếm, một kiếm giết ra.
Kiếm đạo ý cảnh cường hoành bắn ra, kiếm giới ngưng kết, ngăn cản thân ảnh Thiên Hân Nhi.
Dùng cảnh giới cửu phẩm Nhân Tiên của hắn, muốn cầm cố lại Thiên Hân Nhi, không thể nghi ngờ là người si nói mộng, nhưng hơi ngăn cản thì lại không có vấn đề.
Trong chớp nhoáng, bàn tay Mục Vân hóa chưởng kiếm lần nữa biên thành chưởng ảnh, vỗ ra một chưởng.
- Cửu U Toái Thương Khung!
Một chưởng này, Mục Vân sử dụng nguyên lực.
Vẻn vẹn dùng tiên lực đón tiếp công kích của Thiên Hân Nhi, mười tên như hắn cũng không đủ đánh.
Phanh...
Đột nhiên, một tiếng phanh vang lên, thân ảnh Mục Vân rút lui, đăng đăng đăng bước chân đạp nát mặt đất dưới chân.
Một bên khác, Thiên Hân Nhi lại đứng tại chỗ, ánh mắt kinh ngạc nhìn Mục Vân.
- A?
Nhìn thấy Mục Vân chỉ lui lại, cũng không bị thương, Thiên Hân Nhi sững sờ.
- Không tệ không tệ, xem ra phụ thân tìm ngươi vì ngươi có chút tài năng.
Thiên Hân Nhi nhìn Mục Vân, tán thưởng.
- Ở Nhất Diệp kiếm phái quá ủy khuất ngươi, ta thấy không bằng ngươi đi tới Thiên Kiếm lâu chúng ta, làm một đệ tử ngoại kiếm các, dù sao cũng tốt hơn hạch tâm đệ tử Nhất Diệp kiếm phái.
- Đa tạ Hân Nhi tiểu thư có ý tốt, tại hạ tâm lĩnh.
Mục Vân chắp tay đáp.
- Thôi thôi, nhìn ngươi cũng không có ý muốn gia nhập Thiên Kiếm lâu chúng ta, đi thôi, phụ thân cùng mấy vị trưởng lão đều ở trong đại điện nghị sự, ta mang các ngươi đi.
- Tốt!
Nhậm Cương Cương mang theo Mục Vân, đi theo sau lưng Thiên Hân Nhi một đường tiến lên.
- Không nghĩ tới, ngươi còn là anh hùng cứu mỹ nhân người, không tệ.
Đi trên đường, Mục Vân giễu cợt.
- Ngươi không sao chứ?
Nhậm Cương Cương lại nhìn Mục Vân, cười khổ nói:
- Cái gì anh hùng cứu mỹ nhân, là ta được người cứu mà thôi.
- Không sao, bất quá, Thiên Hân Nhi đối với ngươi, cũng không phải tốt bình thường, ngươi nếu hữu tâm, cưới đi ngại gì? Ta thay thế phụ thân, đồng ý chuyện này, đến khi phụ thân tìm ngươi gây phiền, ngươi cứ nói cho ta, không sợ hắn.
- ...
Nhìn thấy Mục Vân bây giờ còn có thời gian nói đùa, Nhậm Cương Cương cũng biết hắn không có gì đáng ngại, chỉ cười khổ.
Ba người một đường tiến lên, hấp dẫn không ít ánh mắt.
Cũng may không bao lâu đã đến đại điện.
Đứng bên ngoài cửa điện, loáng thoáng có thể nghe được trong đó truyền đến từng tiếng cãi vã.
- Phụ thân!
Thiên Hân Nhi lại mặc kệ, đẩy cửa tiến vào đại điện.
- Hân Nhi, hồ nháo, không thấy được ta và mấy vị thúc thúc nghị luận đại sự sao?
Trên thủ tọa, thân ảnh một trung niên nam tử rơi vào đến trong mắt Mục Vân.
Người này một thân áo bào xám, nhìn ổn trọng như núi, một đôi tròng mắt lại là lập loè tinh quang.
Khi Mục Vân nhìn về phía người này, người này cũng nhìn chằm chằm Mục Vân.
Trong nháy mắt bị người này chằm chằm đến, Mục Vân cảm giác toàn thân trên dưới mình đều bị nhìn thấu.
Nhưng hết thảy bí mật của Mục Vân đều trong Tru Tiên Đồ. Mà Tru Tiên Đồ có công năng ẩn tàng cường đại, không thể nào bị người này phát hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận