Vô Thượng Thần Đế

Chương 1759: Đồ cho ta là được (1)

Giờ phút này sau lưng Phong Nhược Tình cũng có hơn mười người đi theo.
Hai người này đang liên thủ, chuẩn bị chém giết Thông Bối Tị Viên.
Thấy cảnh này, Mục Vân cười thầm trong lòng.
Thật trùng hợp.
Vừa hay, không nghĩ tới Tần Thiên Vũ và Phong Nhược Tình còn có thể liên thủ đối phó Thông Bối Tị Viên.
Còn nữa, ở nơi này đụng phải hai người bọn họ, Mục Vân đoán chừng mình lộ diện, hai người này sẽ từ bỏ Thông Bối Tị Viên, truy sát mình.
Mục Vân không hiểu rõ, hai người này sao lại liên thủ đối phó Thông Bối Tị Viên.
Thật sự có phần nói không thông.
Mà giờ khắc này, nhìn tư thế hai phe xúm lại vây đánh Thông Bối Tị Viên để Mục Vân nhìn ra một ít mánh khóe.
Hai phe của mỗi bên chiếm cứ một phương, vây Thông Bối Tị Viên ở trung ương, thế nhưng mặc dù thoạt nhìn liên thủ, nhưng giữa lẫn nhau vẫn phòng bị cho nhau.
Tần Thiên Vũ mở miệng quát:
- Phong Nhược Tình, đồ án trên ngực Thông Bối Tị Viên đến cùng là tuyệt địa hay là bảo địa, chúng ta cũng không biết, ngươi tội gì tranh với ta?
- Đại sư huynh nói lời này không đúng, ngươi đã không biết đến cùng là tuyệt địa hay là bảo địa, vậy ngươi vì cái gì còn tranh đoạt với ta?
Phong Nhược Tình chậm rãi nói.
- Chẳng bằng tặng cho sư đệ, như thế nào?
- Ngươi nằm mơ!
Tần Thiên Vũ quát:
- Ngươi ta đã không muốn nhượng bộ, chỉ có một biện pháp...
- Biện pháp gì?
- Chúng ta hợp lực đánh giết Thông Bối Tị Viên, địa đồ trong ngực nó thì hai người chúng ta chia ra một người một nửa, sau đó hợp lực tìm kiếm địa phương trên bản đồ, như thế nào?
- Tốt!
Phong Nhược Tình nghe thế nhanh chóng đáp ứng.
Tiếp tục giằng co nữa, vạn nhất đụng đến đám đệ tử Tam Cực Thiên Minh hoặc những đệ tử tông môn khác, vậy thì thảm.
Trước mắt giải quyết đại gia hỏa này, mới là vội vàng nhất.
Hạ quyết tâm, mọi người nhất thời khuếch tán ra, triệt để vây quanh Thông Bối Tị Viên.
Thông Bối Tị Viên cũng không mở miệng, nhìn đám người, trong mắt hiện ra sát ý dày đặc.
Tựa hồ những nhân loại ti tiện này để nó cảm giác rất buồn nôn.
- Giết!
Lập tức, hơn trăm người vây giết, tiếng lốp bốp vang vọng khắp nơi.
Mục Vân ẩn nấp trên đại thụ, cách đó vài trăm mét, căn bản không lo lắng bọn hắn phát hiện.
Mà giờ khắc này, hai phe nhân mã liên hợp lại để Thông Bối Tị Viên trở nên rất chật vật.
- Rống...
Thông Bối Tị Viên khẽ quát một tiếng, rít lên một tiếng, vặn xuống mũi dài trên mặt mình.
Khanh khanh khanh tiếng vang lên, mũi dài của Thông Bối Tị Viên giống như một cây trường thương từ trên xuống dưới, không ngừng khuếch tán ra, cứng chắc cường ngạnh.
Thấy cảnh này, mọi người nhất thời ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong lòng đều vô cùng kinh ngạc.
Thông Bối Tị Viên đã nổi giận.
- Rống...
Lần nữa phát ra một tiếng gầm gừ to lớn, Thông Bối Tị Viên gầm nhẹ thêm một tiếng, đánh ra mũi dài.
Phốc phốc phốc...
Trong chớp nhoáng, bảy tám tên đệ tử bị mũi dài Thông Bối Tị Viên vung trúng, thân thể gãy thành hai đoạn.
Tràng cảnh thê thảm xuất hiện, mùi máu tươi tản ra.
Mà toàn bộ bảy tám người này đều là võ giả bên người Tần Thiên Vũ.
Thấy cảnh này, Tần Thiên Vũ giận.
- Phong Nhược Tình, ngươi đang làm gì?
- Quản ta chuyện gì?
Phong Nhược Tình cũng quát:
- Dại gia hỏa này đột nhiên nổi loạn, công kích đến ngươi bên kia, ngươi thế nào không chuẩn bị?
Hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, mỗi người đều tức giận hừ hừ.
Thông Bối Tị Viên giờ phút này lại càng chiến càng mạnh, tay cầm mũi dài, dũng không thể đỡ.
- Sư đệ, lúc này, không cần lưu thủ nữa.
Tần Thiên Vũ giờ phút này mở lời.
- Là ngươi không cần lưu thủ mới đúng.
Hai người nhìn hai bên, rất rõ ràng, ai cũng không tín nhiệm ai.
Nhưng mắt thấy Thông Bối Tị Viên hạ thủ tàn nhẫn, một hồi thời gian trôi qua đã tổn thương mười mấy người, hai người rốt cục ngồi không yên.
- Hai tên tiểu hồ ly...
Thấy cảnh này, Mục Vân lại chỉ cười lạnh.
Hai gia hỏa này nhìn thì như liên thủ lại, thực chất không có chút hòa thuận, giữa lẫn nhau đều đề phòng đối phương.
Nhưng càng như vậy, giữa lẫn nhau tiêu hao lại càng lớn, nói không chừng đến cuối cùng, lấy giỏ trúc mà múc nước công dã tràng, bị hắn chiếm hết ưu thế.
Vù vù...
Cuối cùng, hai người rốt cục quyết định toàn lực xuất thủ, đối phó Thông Bối Tị Viên.
Một màn này rơi ở trong mắt Mục Vân, nhìn qua, vẫn là hai người đều có tâm tư riêng của mình, nếu không Thông Bối Tị Viên đã sớm chết.
Bất quá Mục Vân là đến xem náo nhiệt, nằm trên tàng cây, thành thành thật thật, không nhúc nhích.
Hắn ngược lại không thấy được, địa đồ trên ngực Thông Bối Tị Viên, bất quá để hai tiểu hồ ly tính toán cho nhau đều có thể liên thủ, chỉ sợ bản đồ này có chút bí mật gì đó.
Hao phí sấp sỉ hơn ba mươi người bị thương nặng, Tần Thiên Vũ và Phong Nhược Tình hai người ý thức được tình thế nghiêm trọng, mới chân chính xuất ra một ít thủ đoạn của mỗi người, bắt đầu xuất thủ.
Thấy cảnh này, Mục Vân chỉ cười.
Hai gia hỏa này nhất định phải hao phí hơn mười người bị thương, mới chuẩn bị chân chính động thủ, cũng thật khiến người ta nhìn không thấu...
Oanh...
Không bao lâu, một tiếng ầm vang vang lên, Thông Bối Tị Viên triệt để ngã xuống đất không dậy nổi, trên thân thể hiện đầy vết thương, máu tươi chảy ròng.
Kiên trì đến một bước này, hắn đã phát ra tiềm lực lớn nhất.
Đối thủ cường hoành, hắn thực sự không phải đối thủ.
Tần Thiên Vũ cùng Phong Nhược Tình hai người cũng thở hổn hển, giết ra.
Cho dù Thông Bối Tị Viên chết rồi, thế nhưng bọn hắn để ý nhất lại là, lại là địa đồ trên ngực Thông Bối Tị Viên.
Địa đồ mới là thứ quan trọng nhất đối với bọn hắn.
Phốc phốc phốc phốc...
Cơ hồ trong nháy mắt, Tần Thiên Vũ và Phong Nhược Tình hai người đều xuất thủ, hai người chém tới hai kiếm.
Ngực Thông Bối Tị Viên bị kéo xuống một lỗ hổng đẫm máu.
Mà trên tay Tần Thiên Vũ và Phong Nhược Tình thì là mỗi người xuất hiện phía trước đội ngũ của mình, nhìn hai bên.
- Ngươi ngược lại là hạ thủ rất nhanh.
- Ngươi cũng không chậm.
Hai người nhìn hai bên, trong mắt đều mang theo một vòng ý cười.
- Hiện tại, ta nghĩ chúng ta có thể ngồi xuống đến hảo hảo nói chuyện đi.
- Tốt!
Hai tấm da thú, xuất hiện trong tay của hai người, hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, giữa lẫn nhau cười cười.
Lập tức, hai thân ảnh khoanh chân ngồi xuống, nhìn hai bên.
Đồng thời, tay hai người mở ra bản vẽ, chồng chất lên nhau, cấu thành một bức đồ quyển hoàn chỉnh.
- Vùng này phân chia chính là một chỗ trong rừng rậm của chúng ta.
Tần Thiên Vũ chậm rãi nói:
- Mà bên trong vùng rừng rậm này có một gốc đại thụ rất bất phàm, từ bên trong đại thụ có thể tiến vào bên trong một chỗ không gian sâm lâm được thiết trí thành mê trận, ở nơi đó, có cung điện...
Bạn cần đăng nhập để bình luận