Vô Thượng Thần Đế

Chương 2686: Quảng Bình quận

- Thời gian một tháng này, huấn luyện các ngươi trở thành giác đấu sĩ, hôm nay, chính là lúc các ngươi lên sân khấu.
Nam Trác Vực.
Quảng Bình.
Mục Vân ngẩn ra.
Quả nhiên, hắn vẫn đi tới quận Quảng Bình, một trong mười tám châu quận của Nam Trác vực.
Chỉ là, Quảng Bình đường, Liễu Đại Hải trước mắt này, hẳn là thế lực một phương của quận Quảng Bình, nhưng đấu trường là quỷ gì?
- Vị Quân Vô Hải đại nhân này sẽ dẫn các ngươi đến đấu trường, bắt đầu từ hôm nay, các ngươi chính là một gã giác đấu sĩ dưới trướng của Quảng Bình đường.
Vừa nghe lời này, trong lúc bất chợt, trong hàng ngũ, một võ giả đi quát:
- Ta không đi.
Nam tử kia đứa ra, hai tay ôm đầu, sợ hãi nói:
- Ta biết đó là địa phương gì, luận võ chém giết, cho người ta xem, ta ở hạ giới chính là lão tổ, dựa vào cái gì làm trò như dã thú cho các ngươi xem, ta còn không tin, Thần giới, không có quy tắc sao?
Phốc...
Người nọ vừa dứt lời, trong lúc bất chợt, một tiếng phốc xuy vang lên, máu tươi đầm đìa, thân thể người nọ bị một kiếm xuyên qua, hư hồn ngay cả khả năng chạy ra khỏi thân thể cũng không có, liền bị cắn nuốt.
Người ra tay, chính là Quân Vô Hối kia.
- Ồn ào!
Quân Vô Hối thản nhiên nói, nhìn mọi người, lần nữa trầm mặc.
- Ha ha... Ha ha ha ha...
Liễu Đại Hải hiện tại ha hả cười cười, nói:
- Được rồi, mọi người chuẩn bị tốt, hiện tại lên đường xuất phát, đến Quảng Bình quận, tiến vào đấu trường, đây chính là cơ hội xoay người, vạn nhất được một gia tộc nào trong quận Quảng Bình nhìn trúng, đó chính là cá muối xoay người.
- Ghê tởm.
Tạ Thanh hừ hừ, nói:
- Tiểu gia ta mới không phải cá muối, ta là...
- Ngươi là thứ đại đầu quỷ.
Mục Vân tát một cái, nói:
- Đi thôi, là sống hay chết, còn không biết đâu.
Nghe được lời này, Tạ Thanh hừ hừ, không nói nhiều nữa.
Hắn cũng hiểu được, hai người hiện tại tương đương với thân hãm trong nhà tù.
Bất quá Liễu Đại Hải nói cũng không sai, mặc dù không gặp được người của Quảng Bình Đường, bọn họ có khả năng sẽ gặp được người của các gia tộc khác, nói không chừng, hiện tại đã là một cỗ thi thể.
- Ai...
Tạ Thanh đi trên đường, nhịn không được thở dài một hơi, nói:
- Lão tử chính là xui xẻo.
- Xui xẻo? Ngươi vẫn còn xui xẻo?
- Đúng, ngươi ngẫm lại xem
Tạ Thanh lại nói:
- Ngươi chính là Thái tử Mục tộc Thần tộc...
- Ngươi nhỏ giọng có thể chết không?
- Khụ khụ...
Tiếng Tạ Thanh hạ xuống, nói:
- Thật ra bây giờ ta nói cho bọn họ biết, bọn họ cũng không tin.
- Ngươi......
- Được được được, dừng lại, dừng lại.
Tạ Thanh buồn bực nói:
- Ngươi ngẫm lại xem, lúc trước ngươi ở Tiên giới, tuyệt đối không chết được, vì sao? Cha ngươi chống đỡ sau lưng cho ngươi, bằng không thân ngoại hóa thân của Huyết Kiêu, không phải đã sớm làm thịt ngươi?
- Ừm.
- Nhưng ngươi khi đó rất phong quang, nhưng ta không ở bên cạnh ngươi, hiện tại tốt rồi, lão tử ở bên cạnh ngươi, phụ thân ngươi hiện tại căn bản không tìm được ngươi, nếu như chết... Thì sẽ chết thật rồi.
- Bớt nói nhảm, lưu thêm chút khí lực, tiết kiệm một hồi sức lực lên lôi đài, coi chừng bị người làm thịt.
- Sói con, ngươi thật sự định lên sao?
Tạ Thanh trừng mắt.
- Nếu không thì sao?
Mục Vân không nói gì nhìn Tạ Thanh, nói:
- Không tới, giống như Hạt Nhiên vừa rồi?
Hạt Nhiên, chính là người vừa bị giết.
- Ta không đi.
Tạ Thanh lắc lắc đầu, vẻ mặt buồn bã nói:
- Ai, làm một tháng khổ lực, hiện tại lại muốn chịu chết, ai....
- Không đâu.
Mục Vân thấp giọng nói:
- Thời gian một tháng này, chúng ta vẫn lấy thần tinh tu luyện, ta có thể cảm giác được, một bộ phận trong thân thể bắt đầu chuyển hóa, hơn nữa trái tim, tay trái cùng mắt trái của ta vốn là thần thể, chẳng qua hiện tại lực lượng của ta không đủ thông suốt, ba chỗ này có tác dụng chủ đạo, ta đạt tới cảnh giới Hư Thần sơ kỳ, hẳn là sẽ không quá lâu.
- Vậy thì quá tốt.
Tạ Thanh cười ha ha nói:
- Ngươi vừa ra tay, ai dám tranh phong.
- Cười cái gì mà cười, giống như một kẻ ngốc, chịu chết vui vẻ như vậy?
Một gã hộ vệ áp giải hiện tại đột nhiên quát.
Tạ Thanh cắt một tiếng, không để ý tới nữa.
Đại bộ đội rời khỏi viện, Mục Vân lúc này mới biết, trong khoảng thời gian này bọn họ nguyên lai cách Nam Hải sâm lâm cũng không xa, ngay trong một trấn nhỏ cách Nam Hải sâm lâm hơn mười dặm.
Rời khỏi thị trấn nhỏ, đội người đi về phía nam.
Cuối cùng, đến trước một cổng thành nguy nga.
Cửa thành cao mấy chục thước.
Đổi lại ở Tiên giới, tường thành bực này, không tính quá lợi hại, nhưng ở chỗ này, đó chính là đại thủ bút.
Bởi vì tường thành kia, nhìn kỹ lại, đều do tinh thiết chế tạo, hơn nữa không phải tinh thiết bình thường, là Thiên Dung Tinh Thiết, nghe đồn loại tinh thiết này, đều xuất hiện ở gần nơi Thiên Hỏa sinh ra.
Dùng tinh thiết chế tạo như vậy, thật sự hiếm lạ.
- Quảng Bình quận.
Nhìn ba chữ to trên cửa thành, mọi người đều sợ hãi không thôi.
Chỉ cần tường thành, đủ để nhìn ra chỗ bất phàm của các nơi thần giới.
Mười tám châu quận Nam Trác vực, ở thần giới tựa hồ cũng không tính là địa phương lớn gì, nhưng có thể kiến tạo, có thể thấy được, trong thần giới, địa phương chân chính huy hoàng, rốt cuộc là như thế nào.
- Mau đi.
Hộ vệ hiện tại hét lên một tiếng, mọi người tiến vào trong thành.
Từng đạo thân ảnh xuyên qua bên người.
Hai bên đường, đủ loại quầy hàng nhỏ cùng với cửa hàng tồn tại.
Mọi người tiến vào trong thành, ước chừng đi nửa ngày, cuối cùng, đi tới trước một chỗ lầu các.
- Quảng Bình Đường.
Nhìn thấy ba chữ, Mục Vân biết, bọn họ đã đến đích.
- Các tiểu tử, cũng đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi, vào Quảng Bình đường, đấu trường, muốn sống sót đi ra, vậy phải có mười cái mạng mới được.
Một gã hộ vệ cười hắc hắc nhe răng, đẩy mọi người, từ cửa phụ tiến vào phía sau.
- Quân Vô Hối.
Đúng lúc này, một thân ảnh bước qua mà đến, một thân trường y màu tím sậm, thoạt nhìn nho nhã thanh đạm.
- Khô tiên sinh.
- Ừm.
Nam tử giữ lại râu cá trê, trên mặt mang theo tươi cười, kiểm kê nhân số.
- Ừm, không tệ, hy vọng nhóm người này tương đối có thực lực một chút, Lạc Hãn đã thắng mười trận liên tiếp, hiện tại đều đang đặt cược vào hắn, nếu lần này không có trụ cột, chúng ta sẽ thiệt thòi lớn.
- Ta hiểu.
Quân Vô Hối gật gật đầu, vẫn là một bộ mặt.
- Được rồi, đi vào đi.
Quân Vô Hối nhìn mọi người, giờ khắc này, tất cả mọi người đều vẻ mặt mộng bức.
Quan trọng nhất là, bọn họ biết là giác đấu, nhưng căn bản không nói quy tắc gì.
- A...
- Làm thịt hắn, làm thịt hắn.
- Giết, giết!
Vừa mới tiến vào trong phòng, đột nhiên, tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc vang lên.
Toàn bộ căn phòng dưới lòng đất, chướng khí mù mịt, khắp nơi đều là tiếng hò hét, tiếng gầm gừ, tiếng phẫn nộ.
Mục Vân nhìn thấy, trong căn phòng rộng lớn như vậy, hiện tại tụ tập ít nhất hơn một ngàn người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận