Vô Thượng Thần Đế

Chương 2965: Ngươi còn chưa đủ tư cách

Lạc Hà người này, thoạt nhìn thô kệch, nhưng Mục Vân biết, lòng người này nhỏ như tóc, không dễ chọc.
Về phần vị thần bí nhân cuối cùng, lại là Minh chủ Ảnh minh Mạc Ảnh.
Vị lãnh đạo Ảnh Minh ngày xưa chiếu cố hắn rất tốt, hôm nay, rốt cục lộ ra bộ mặt thật.
Một thân trường bào màu đen, mặt đeo hắc sa, cả người bao bọc, vẫn không cho người ta nhìn mặt.
- Mục Vân.
Nhìn thấy Mục Vân, khó có được, Mạc Ảnh lần này chủ động chào hỏi.
Đây cũng là lần đầu tiên hai người thật sự gặp nhau.
- Mạc minh chủ.
Mục Vân chắp tay cười nói:
- Lần trước, đa tạ ngươi tặng Kim Chung Thánh Môn, thật đúng là giúp ta ngăn cản một lần công kích trí mạng.
Trước chuyến đi dị không gian đại lục, Mạc Ảnh tặng cho hắn một món bảo bối phòng ngự một lần, Kim Chung Thánh Môn, Kim Chung Thánh Môn, có thể nói cứu hắn một mạng.
- Ngươi lúc ấy là thành viên Ảnh Minh của ta, ta há có thể không giúp ngươi?
Âm thanh Mạc Ảnh hơi có chút khàn khàn.
- Hiện tại, vẫn như cũ!
Mục Vân mỉm cười, ý vị thâm trường nói.
- Mục đại sư.
Mà giờ phút này, một đạo âm thanh tựa như yến oanh, đột nhiên vang lên.
Vân Vũ Phi giờ phút này nhẹ nhàng bước đến, tựa như thiên ngoại kỳ tiên, một cỗ u hương nhàn nhạt của xử nữ, tùy gió mà động.
Người đẹp, đi đâu cũng được chú ý.
- Vân sư tỷ.
- Mục đại sư khách khí rồi!
Vân Vũ Phi cười yếu ớt nói:
- Theo lý mà nói, ngươi ta đều là đệ tử phong hào, bất quá, ngươi còn là đệ bát đan sư của đan viện chúng ta, ta còn nên tôn xưng là ngươi một tiếng Mục đại sư!
- Khách khí.
- Viện Viện, Khả Tình, Tư Kỳ. Ba người các ngươi, còn không tới đây bái tạ!
Vân Vũ Phi hô to.
Thanh Viện Viện, Thôi Khả Tình, Thư Tư Kỳ ba người, lập tức đi tới.
Ba người trải qua hành trình dị không gian đại lục, cũng đều trở thành đệ tử phong hào.
- Đa tạ mục sư huynh.
Nhìn Mục Vân, ba người khom người hành lễ.
- Mục đại sư, lúc trước ba nữ, không biết tốt xấu gì, ngài cứu các nàng, các nàng lại đối với ngài có nhiều thiệt thòi, là ta quản giáo không nghiêm, xin lỗi!
- Ở đâu, nếu không phải các nàng, ta đã chết.
Mục Vân cười nói.
Trong lúc ba người nói chuyện rất vui vẻ, bên kia, lại có người mặt âm trầm.
Hội trưởng Già Thiên hội Tần Dục cùng với Thánh Vương Hội trưởng Thánh Tâm Tài, giờ phút này sắc mặt hai người tái mét.
- Phong Hành Thiên cùng Vân Quý cư nhiên đã chết, lần này, muốn đối phó Mục Vân, càng ít một tay.
Tần Dục lạnh lùng nói.
- Hai tên ngu xuẩn này, ta luôn cảm giác, cái chết của bọn họ, cùng Mục Vân không thoát khỏi quan hệ.
Thánh Tâm mới lạnh lùng nói:
- Ta điều tra, hiện tại, chỉ chờ kết quả, một hồi Tiêu Sinh Tài đến, liền biết.
- Tốt nhất có thể hắt lên người hắn.
- Hy vọng như thế.
Hai người đối với Mục Vân, có thể nói hận thấu xương.
Mà bên kia, Minh chủ Thiên Tử Minh Thiên Phong Tiếu cùng với hai người Minh chủ Chiến minh Lạc Hà, lại đứng một bên, duy trì khoảng cách với nhau.
Lạc Hà đột nhiên cười nhạt nói:
- Xem ra, giang sơn đời nào cũng có người tài, Thiên Phong Tiếu, ngươi hiện tại uy nghiêm, không còn tồn tại nữa!
- Uy nghiêm của ngươi đâu?
Thiên Phong Tiếu không vui không giận, thản nhiên nói:
- Cùng người như vậy tranh cái gì? Ánh mắt của ta, không phải bên trong Kiếm Thần tông, mà là ba môn phái khác, rồi đến nơi càng rộng lớn... Vùng đất Thần Châu!
- Ồ, phải không? Cẩn thận, đừng để kẻ đến sau chạy đến trước.
- Vậy ngươi nhưng cũng phải cẩn thận...
Trong lời nói hai người giờ phút này, rất có tranh đấu.
Đông...
Bên trong Thiên Thư Các, một tiếng rắc rắc vang lên, nhất thời, cửu đại trưởng lão, một lần nữa đi tới.
Tam trưởng lão Vũ Thần, một đầu tóc đen, tinh thần phấn chấn, làn da thoạt nhìn, lại giống như trẻ con tinh tế, khí thế cả người hoàn toàn bất đồng với Đại trưởng lão cùng Nhị trưởng lão.
Vũ Thần xuất hiện, ánh mắt đảo qua Mục Vân, thờ ơ.
- Im lặng một chút.
Phía sau cửu đại trưởng lão, vài tên đệ tử, khiêng hai cỗ thi thể, xuất hiện trước người mọi người.
Đại trưởng lão mở miệng nói:
- Hôm nay, triệu tập chư vị các ngươi đến đây, là bởi vì Phong Hành Thiên cùng Vân Quý hai vị phong hào đệ tử, cách Kiếm Thần Tông ta không đến trăm dặm, bị người chém giết.
- Hơn nữa, hai người chết dưới kiếm quyết của Ngọc Hàn Cửu Cung, ta nghĩ, chuyện này, không cần ta nói nhiều, mọi người liền hiểu được, rốt cuộc là có ý gì chứ?
Lời này vừa nói ra, một ít đệ tử không biết vì sao, sắc mặt kinh biến.
Hai gã đệ tử phong hào bị giết, hơn nữa là chết dưới kiếm quyết của Ngọc Hàn Cửu Cung, rất rõ ràng, đây là do đệ tử trong Kiếm Thần tông gây ra.
Đại trưởng lão tiếp tục nói:
- Hiện tại, trong những đệ tử phong hào các ngươi, bất kể là cảnh giới nào, đệ tử tu luyện chính là Ngọc Hàn cửu cung kiếm quyết, đều phải tiếp nhận điều tra.
- Hả? Trưởng lão, ta mới tu luyện Ngọc Hàn Cửu Cung Kiếm Quyết chưa tới một tháng, mới đến cảnh giới Thiên Thần sơ kỳ, sao có thể giết chết hai vị sư huynh?
- Đúng vậy đúng vậy, Phong Hành Thiên cùng Vân Quý hai người, là Thiên Thần hậu kỳ, chúng ta làm sao có thể là đối thủ?
- Đúng vậy, trưởng lão hẳn là tìm đệ tử cao cường hơn bọn họ mới đúng.
Trong lúc nhất thời, đông đảo đệ tử, nghị luận sôi nổi.
- Bình tĩnh.
Đại trưởng lão giờ phút này thần sắc căng thẳng, hừ nói:
- Các ngươi không làm chuyện trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa, tông môn chỉ điều tra, kích động cái gì?
- Đừng quên thân phận của các ngươi, đều là đệ tử phong hào, tương lai, Kiếm Thần tông cần các ngươi làm trụ cột.
Đại trưởng lão quát nặng một tiếng, mọi người nhất thời an tĩnh lại.
- Đại trưởng lão.
Mà giờ phút này, một đạo âm thanh đột ngột vang lên.
Hội trưởng Thánh Vương hội Thánh Tâm Tài giờ phút này đi ra.
- Chuyện gì?
- Đệ tử có một ít tin tức nhận được.
Thánh Tâm mới chắp tay nói:
- Ngày đó, ngày Phong Hành Thiên cùng Vân Quý chết, đêm đó, điều tra một chút các vị đệ tử ở đây, ai từng rời khỏi tông môn không phải là được sao?
- Ồ? ngươi có manh mối?
- Không sai, mọi người đều biết, Phong Hành Thiên cùng Vân Quý hai người đều là đệ tử phong hào, cảnh giới Thiên Thần hậu kỳ, hai người bọn họ cảnh giới thực lực cao cường, người bình thường, không phải đối thủ.
- Chỉ có Thiên Thần hậu kỳ thậm chí đệ tử cảnh giới cao hơn mới có thể chém giết bọn họ.
Thánh Tâm Tài liếc mắt nhìn Mục Vân, lần nữa nói:
- Vừa vặn, thuộc hạ quen biết mấy vị đệ tử, đêm đó, phát hiện... Mục Vân rời khỏi Kiếm Thần Tông, mà Phong Hành Thiên cùng Vân Quý hai người, chính là đi theo Mục Vân rời đi.
Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây, trong lòng một số người nhất thời có chút hiểu.
Mục Vân cùng Phong Hành Thiên, Vân Quý hai người, từ trước đến nay đều có ân oán.
Đêm đó Mục Vân đi ra ngoài, hai người đi theo, mà Mục Vân trở về, hai người chết...
- Mục Vân, ngươi có giải thích gì?
Đại trưởng lão nhìn về phía Mục Vân.
- Ta không có giải thích gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận