Vô Thượng Thần Đế

Chương 3320: Một đêm làm việc chăm chỉ

Mục Vân cười nhạt nói:
- Đây không phải là sợ lạnh nhạt các nàng sao?
- Đáng ghét...
Mạnh Tử Mặc, Diệp Tuyết Kỳ, Tiêu Doãn Nhi, Vương Tâm Nhã, Cửu Nhi, Diệu Tiên Ngữ đều bị xâm nhập.
Cuối cùng, bóng dáng Mục Vân xuất hiện bên ngoài phòng Tần Mộng Dao.
Hiện tại, bóng đêm dần sáng, Mục Vân lại thần thái sáng láng.
Có một cơ thể tốt, thực sự quan trọng.
Nhất là Cửu Nhi quyến rũ, tư thái thanh thuần của Duẫn nhi, làm cho Mục Vân cơ hồ luân hãm.
Nhưng cuối cùng, vẫn để cho hai người buông vũ khí đầu hàng.
Đi vào trong phòng Tần Mộng Dao, hiện tại, trên giường, Tần Mộng Dao khoanh chân ngồi, vẫn chưa nghỉ ngơi.
- Không hổ là thiên tài thức tỉnh băng hoàng thần phách, hiện tại còn đang tu hành.
Mục Vân mỉm cười mở lời.
- Ta nghĩ rằng, chàng sẽ không đến.
Tần Mộng Dao mở hai mắt ra, một tia băng lam nhàn nhạt hiện lên, làm cho người ta tâm thần lay động.
- Làm sao có thể không đến đây.
Mục Vân ngồi bên giường, cười nói:
- Ta đây không phải lo lắng, nhi tử có ý kiến, cho nên. Cuối cùng mới đến.
Bàn tay Mục Vân nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng bằng phẳng của Tần Mộng Dao, cười nói:
- Tiểu gia hỏa này rốt cuộc phải đợi đến năm nào tháng nào.
- Ta cũng không biết...
Tần Mộng Dao đối với chuyện này cũng bất đắc dĩ.
- Còn không phải chuyện tốt chàng làm!
Tần Mộng Dao mắng:
- Tiểu gia hỏa này, mỗi ngày, ta tu hành tiến cảnh, hắn ít nhất phải cướp đi một nửa cho ta, nếu không, hiện tại ta chỉ sợ đột phá thần cảnh.
Vừa nghe lời này, sắc mặt Mục Vân khẽ biến.
Nhìn người vợ này của mình như nhìn quái vật.
Bị tiểu tử kia hấp thu một nửa, cư nhiên còn có tiến cảnh như thế.
- Lại nhìn sao?
Mục Vân hiện tại, thật sự nhịn không được.
Hắn muốn làm phụ thân, nhưng tiểu gia hỏa này, vẫn không ra khỏi bụng mẹ, như thế nào mới tốt?
- Ừm!
Tần Mộng Dao gật gật đầu.
Hai người nhìn nhau mà ngồi, từ từ, mười ngón tay hai người chạm nhau, đột nhiên, trong bụng Tần Mộng Dao, một tia sáng bốc lên.
Từ từ, một đạo quang đoàn, lơ lửng giữa hai người.
Hào quang kia hình thành một bích bảo trong suốt, ngang dọc giữa hai người.
Không bao lâu sau, hào quang lóe ra, một thân ảnh nhỏ nhắn, từ từ xuất hiện.
Một sợi dây liên kết nối liền với đứa trẻ và Tần Mộng Dao, lực lượng cuồn cuộn không ngừng thấm nhuần.
Trong khoảnh khắc, hào quang bắn ra bốn phía, diện mạo hài đồng xuất hiện trong tầm mắt hai người.
Nhẹ nhàng ngủ, làn da trắng, đôi mắt hơi nhắm lại, hô hấp đều, làm cho người ta có cảm giác vô cùng phù hợp.
Đứa bé kia thoạt nhìn rất đáng yêu, nhất thời khiến Mục Vân cùng Tần Mộng Dao lâm vào trong lúc vui mừng.
- Hảo tiểu tử.
Mục Vân cười mắng:
- Cha cả ngày mệt chết mệt sống, ngươi ở trong thân thể nương ngươi, ngược lại vui vẻ tự tại.
- Được rồi được rồi, đừng làm ầm ĩ đến hắn.
Tần Mộng Dao hiện tại ngược lại là một bộ dáng nữ nhân khó có được, vội vàng buông tay, hào quang kia lóe ra, biến mất không thấy.
Tất cả mọi thứ, trở lại bình tĩnh.
- Tiểu tử này, rốt cuộc khi nào đi ra.
Mục Vân hiện tại nhịn không được oán giận nói.
Hắn muốn làm cha, đã sắp điên rồi.
- Ta đã hỏi Mục thúc thúc rồi.
Tần Mộng Dao giải thích:
- Bởi vì uy lực của Băng Hoàng thần phách trong cơ thể ta, sớm muộn gì cũng có một ngày, có thể vũ hóa thành phượng, cho nên tiểu gia hỏa này, có thể nói là nhân loại, cũng có thể nói là có được bản chất phượng hoàng.
- Bình thường mà nói, Phượng Hoàng nhất tộc, thai nghén hậu đại, ít nhất là hơn thời gian vạn năm, mới có thể đẻ một quả trứng.
- Tuy nói tên này, cũng không phải Phượng Hoàng, nhưng có được đặc tính như vậy, chỉ sợ ở trong cơ thể ta, muốn. Ở lại thật dài.
- ......
Mục Vân không nói gì, không còn lời nào để nói.
Tiểu gia hỏa này, còn ở trong bụng mẹ không đi.
Mục Vân từ từ thở ra một hơi, nói:
- Chẳng qua, tên này ở trong thân thể nàng, hẳn là còn chưa có tiềm thức chứ? Ngay cả khi ta đã làm gì nàng, nó không biết, phải không?
Nghe được lời này, Tần Mộng Dao mắng một tiếng, nói:
- Chàng hiện tại, còn có tinh lực sao?
- Nàng nói gì?
Ngày càng sáng, một đêm này, Mục Vân có thể nói bôn ba qua lại, quả thực còn mệt nhọc hơn so với chém giết một hồi.
Nhưng sáng sớm, lại là thần thanh khí sảng xuống giường.
Một đêm không ngủ, ngược lại không ngại.
Nhưng mấy nữ nhân giờ khắc này, cả đám đều không muốn đứng lên.
Rơi vào đường cùng, Mục Vân đành phải đứng dậy một mình, đi dạo trong Vân cung.
- Vân Trung Vụ.
Mục Vân dứt lời, một đạo thân ảnh xuất hiện bên cạnh, chính là Vân Trung Vụ.
- Điện hạ.
- Dẫn ta đi địa phương Tề Minh, Mặc Dương bọn họ ở xem một chút.
- Vâng!
Vân Trung Vụ dẫn đầu, hai người một trước một sau, đi tới phía một tòa đại điện bên cạnh Vân Cung.
- Sư tôn.
- Sư tôn.
Vừa tiến vào trong đại điện, hai tiếng hô kinh hỉ vang lên.
Chính là Tề Minh cùng Mặc Dương.
- Tham kiến sư tôn!
Hai người hành lễ.
- Đứng lên đi.
Nhìn thấy hai người, Mục Vân cũng gật đầu.
Tề Minh cùng Mặc Dương, thực lực cũng đạt tới cấp độ Thần Hoàng, tiến bộ bực này, đã nhanh đến mức khiến người ta tức giận.
- Minh chủ.
Một đạo kinh hô vang lên, Hách Đằng Phi mấy người, hiện tại cũng xuất hiện.
Mục Thiên Thương và Mục Long Uyên lúc này cũng xuất hiện ở ngoài điện.
Còn có Diệp Thu và Huyền Nguyệt Lăng, lúc này nhất nhất xuất hiện.
- Các ngươi quả nhiên đều tới rồi.
Mục Vân nhìn mấy người, cười nói:
- Đi, vào trong điện rồi nói sau.
- Tốt!
Mọi người hiện tại, nhất nhất tiến vào trong đại điện.
Đối với thân phận Thái tử Mục tộc của Mục vân, bọn họ căn bản không biết.
Đối với mấy người Hác Đằng Phi, Mục Vân chính là minh chủ ngày xưa của bọn họ, Tiên Đế.
Nhưng bây giờ, lắc mình biến đổi, lại trở thành Thái Tử Mục tộc một trong thập đại cổ tộc.
Bọn họ quả thật có rất nhiều chuyện muốn nói với Mục Vân.
Không chỉ là ôn chuyện, mà còn là một loại tâm tính hoàn toàn không giống.
- Tình cảnh này, có phải nên uống một chén cho tốt hay không?
Mục Vân nhìn Vân Trung Vụ.
- Ta đi chuẩn bị ngay.
Vân Trung Vụ chắp tay rời đi.
Từ từ, mấy người nhìn Mục Vân, càng tôn sùng.
Bọn họ ở trong Mục thành hơn trăm năm, đối với nơi này, coi như quen thuộc hơn rất nhiều.
Mục tộc.
Là một đại cổ tộc đứng trên đỉnh toàn thần giới.
Mục Vân vốn là Thái Tử Mục tộc.
Trong truyền thuyết kia, Thái Tử Mục tộc làm cho vô số người nghe nói đến biến sắc.
Tất cả những điều này, làm cho mọi người từ tiên giới phi thăng mà đến, trong lòng thật sự rung động.
- Thân phận của ta tuy rằng thay đổi, nhưng các ngươi và ta, vẫn như trước kia, hiểu chưa?
Mục Vân cười nói:
- Ta cũng không muốn, thân phận Thái Tử Mục tộc này, làm cho các ngươi sinh lòng kính sợ.
- Hắc hắc, cái này cũng không phải, dù sao sư tôn vẫn là cao cao tại thượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận