Vô Thượng Thần Đế

Chương 2236: Thiên La bí cảnh (2)

- Không phải không có khai chiến sao?
- Đây chẳng qua là tạm thời, khai chiến há là chuyện đơn giản.
Cố Thanh Thanh lần nữa nói:
- Hai phe giao chiến, cũng không phải hai người đánh nhau, nói tán liền tán, làm không tốt sẽ hội động toàn bộ Tiên giới chiến loạn.
- Huống hồ, Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn chúng ta quan hệ rất sâu với Cửu Nguyên Vực Cửu Nguyên tiên môn, Triệu Vực Triệu tộc, thật muốn khai chiến, thắng bại khó liệu.
- Ừm, quan hệ... Là rất sâu.
Mục Vân thản nhiên nói.
Năm đó, chính là Cửu Nguyên Vực cùng Triệu Vực kiềm chế trụ Vân Vực, cho nên Diệt Thiên kiếm tông mới không có viện thủ.
Tạo thành hối hận cả một đời của Mục Vân.
- Đến!
Trong lúc hai người nói chuyện, phía trước đột nhiên xuất hiện một tòa thành trì.
Thành trì từ không trung đằng xa nhìn tới có thể thấy, tường thành vuông vức sớm đã ngã trái ngã phải, toàn bộ thành trì cũ nát không chịu nổi, khắp nơi đều là tường đổ.
Giống như một nơi tàn tạ còn lại sau khi trải qua một trận đại chiến khoáng thế.
Mà giờ khắc này bên trong thành trì, không ít bóng người, hoặc ba hoặc hai, hoặc mười mấy người một đội đang đi lại khắp nơi.
Một tòa thành trì, nhìn, hẳn là có thể dung nạp mấy chục vạn người sinh sống sinh hoạt thường ngày.
Chỉ là hiện tại, trừ tường đổ, cái gì cũng không có.
- Thả ta xuống đi.
Mục Vân cười nói:
- bây giờ ta có thể tự mình phi hành.
- Không có vấn đề sao?
- Ừm!
Cố Thanh Thanh buông tay ra, Mục Vân đứng thẳng.
- Vì không cho các ngươi thêm phiền phức, ta đi sau đám người các ngươi là được!
Mục Vân gật đầu cười, đi ra phía sau.
Cố Thanh Thanh nhẹ gật đầu.
Ba người cầm đầu, mang theo mười mấy đệ tử thân rơi xuống, vào thành.
- Cố tiểu thư!
Ba thân ảnh vừa mới rơi xuống thành, một tiếng gọi ngạc nhiên vang lên.
Nhìn người tới, Cố Thanh Thanh nhíu mày.
- Quân Vô Ưu, sớm biết ngươi ở đây, ta đã không đến.
Cố Thanh Thanh hừ khẽ.
- Thanh Thanh, ngươi sao có thể nói như vậy!
Quân Vô Ưu một thân trường sam bảy màu, nhìn rất xinh đẹp, trên mặt mang ý cười tà tà.
- Ta biết, ngươi khẳng định sẽ tới, ở chỗ này chờ ngươi nửa ngày rồi đây.
- Miệng lưỡi trơn tru.
Cố Thanh Thanh nói:
- Thiên La bí cảnh, rộng lớn như vậy, thành trì này bất quá là một trong số đó, ngươi làm sao sẽ biết ta sẽ tới đây?
- Tâm hữu linh tê mà.
Quân Vô Ưu cũng không thèm để ý, nhìn Đỗ Nguyên cùng Xạ Vân hai người, bắt chuyện.
- Hai người các ngươi còn là bát phẩm Kim Tiên, thế nào bảo hộ Thanh Thanh? Cố phong chủ làm gì nhất định phải để hai người các ngươi bảo hộ Thanh Thanh, ta bảo vệ tốt bao nhiêu.
- Quân Vô Ưu, ngươi cút sang một bên, Cố Thanh Thanh ta cần ngươi bảo hộ? Gặp được Đại La Kim Tiên, ngươi còn chạy nhanh hơn so với ai khác.
- Xuỵt...
Nghe đến lời này, Quân Vô Ưu khẩn trương nhìn bốn phía.
Sau đó thấp giọng nói:
- Đừng nói lung tung, bên trong thành này thật sự có đệ tử Đại La Kim Tiên, không chỉ Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn chúng ta, Huyết Sát thần giáo cùng Vũ Hóa Thiên Cung cũng có đệ tử Đại La Kim Tiên xuất hiện.
Nghe đến lời này, Cố Thanh Thanh nhíu mày.
- Vũ Hóa Thiên Cung cùng Huyết Sát thần giáo?
- Đúng, cũng không phải chỉ có chúng ta phát hiện nơi này, cho nên Thanh Thanh ngươi phải cẩn thận, ta đi theo ngươi liền rất an toàn, trừ phi gặp được cự đầu Đại La Kim Tiên, nếu không chúng ta nam nữ phối hợp, làm... Khụ khụ... Quả thực vô địch.
- Ngâm lại cái miệng thúi của ngươi.
Cố Thanh Thanh nhịn không được hừ một tiếng, tiến vào thành.
- Thanh Thanh, Thanh Thanh...
Quân Vô Ưu hiện tại một đường đi theo, trên đường đi líu ríu nói không ngừng.
Mục Vân cũng phát hiện, khắp nơi toàn bộ thành trì đều có đệ tử tông môn đang tìm kiếm, vừa vào thành đã phát hiện không dưới mười đội nhân mã, cẩn thận tìm kiếm cái gì.
- Thấy không, kia là đệ tử Kiếm Môn chúng ta, kia là đệ tử Huyết Sát thần giáo, còn có bên kia, là đệ tử Vũ Hóa Thiên Cung.
Quân Vô Ưu lải nhải nói:
- Chớ nhìn bọn họ, ngươi xem xét bọn hắn, bọn hắn sẽ cho rằng ngươi gây chuyện, cho rằng ngươi muốn đoạt bảo bối của bọn hắn.
- Bên trong thành trì đã bị mọi người điều tra mấy ngày, không có gì đáng giá, bất quá có cự đầu cảnh giới Đại La Kim Tiên ở đây, tất cả mọi người cho rằng có đồ tốt, cũng không có rời đi.
- Cho nên Thanh Thanh, ta giúp ngươi tìm xong chỗ ở tạm thời, tòa thành này rất cổ quái, ban ngày mặt trời chói chang, thế nhưng ban đêm sẽ có mưa to sấm sét.
Mưa to sấm sét...
Cố Thanh Thanh mặc dù không muốn, thế nhưng nghĩ đến Mục Vân, gật đầu.
- Hắc hắc, ta biết, ngươi khẳng định nghe ta.
Quân Vô Ưu nói, mang theo đám người đi vào trong thành qua bảy lần quặt tám lần rẽ p, đến một miếu hoang.
- Ầy, chính là chỗ này.
Thấy cảnh này, Cố Thanh Thanh nhíu mày, cuối cùng cũng không có mở miệng.
Miếu hoang, nhìn rất cũ nát, thế nhưng một đại sảnh phía trước ít nhất hoàn chỉnh, đầy đủ che gió che mưa.
Phía sau miếu hoang, cũng có mười mấy gian phòng, nhìn rất cũ nát, thế nhưng đã đi qua sửa chữa, xem ra Quân Vô Ưu thật dụng tâm.
- Tạ ơn!
- Ha ha!
Quân Vô Ưu ha ha cười nói:
- Ta biết, trong lòng ngươi bây giờ khẳng định rất cảm động, đã làm tốt dự định lấy thân báo đáp.
Nghe đến lời này, trong Cố Thanh Thanh mới vừa có chút hảo cảm nháy mắt đã biến mất.
- Thanh Thanh, ngươi vất vả, trước hết nghỉ ngơi, ta đến phụ cận nhìn, có tiên thú gì làm thịt cho ngươi ăn, tiêu trừ mệt nhọc, à đúng rồi, ta ở ngay bên trong một am ni cô bên cạnh ngươi.
- ...
Quân Vô Ưu nói xong, rời đi.
Cố Thanh Thanh nhìn gian phòng phía sau, nói:
- Mọi người trước tạm thời ở lại, nhìn tình huống như thế nào đã, từ hôm nay trở đi, hai người một ban, thay phiên nghỉ ngơi trực ban, chú ý an toàn.
- Vâng!
Mười mấy người tản ra, tìm gian phòng ở lại.
- Mục Vân!
Cố Thanh Thanh hô một tiếng, sửa lời nói:
- Như vậy đi, chúng ta đều gọi ngươi Vân huynh đệ, tên của ngươi, chỉ sợ sẽ bị người hữu tâm nghe qua điều tra.
- Ừm!
- Ngươi cứ chọn một phòng ở gần ta đi, dù sao ngươi bị thương một tay, làm chuyện gì đều không tiện.
- Đa tạ!
Hiện tại có thể nói Mục Vân không có một tia năng lực tự vệ, sát vách Cố Thanh Thanh, tự nhiên an toàn hơn một ít.
- Đỗ Nguyên sư huynh, Xạ Vân sư huynh, hai người các ngươi trước đứng gác đi, tất cả mọi người vất vả, nghỉ ngơi trước, rồi chúng ta quyết định bước kế tiếp làm cái gì.
- Tốt!
Cố Thanh Thanh mặc dù nhìn đơn thuần, thế nhưng làm chuyện lại là ngay ngắn rõ ràng.
Mục Vân đi bên trong gian phòng của mình, khoanh chân ngồi xuống.
Xem xét tay trái của mình, phát hiện chỗ cánh tay không có vết máu, thịt mới kiều nộn đã bắt đầu sinh trưởng.
Chỉ là tốc độ sinh trưởng thực sự quá chậm chút.
Không có tay trái, thương pháp cùng kiếm pháp của hắn đều bị ảnh hưởng.
Mà thương thế dành dụm trong cơ thể khôi phục cũng chậm, hiện tại huyết động ở phần bụng đã biến mất, thế nhưng nội tạng vẫn ở vào trạng thái trọng thương.
Võ giả Kim Tiên, huyết nhục thân thể cường hoành đến cực hạn, muốn phá hư, khó, muốn khôi phục, càng khó.
Mục Vân lấy ra chăn mền, trải trên giường, khoanh chân ngồi xuống.
- Trong thời gian ngắn, tay trái rất khó mọc ra, thực lực bị ngăn cản, chỉ sợ gặp cửu phẩm Kim Tiên, ta đều rất khó giết chết, mà muốn nội tạng bên trong phần bụng khôi phục cũng cần không ngừng luyện hóa đan dược.
Mục Vân lẩm bẩm.
- Đã như vậy, vậy trước bắt đầu từ bên trong phần bụng bị thương đi.
Hạ quyết tâm, Mục Vân nhắm mắt trầm tư, Tiên khí trong cơ thể bắt đầu lưu chuyển...
Hả?
đột nhiên, thần sắc Mục Vân lại trở nên cổ quái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận