Vô Thượng Thần Đế

Chương 142: Không Còn Khí Tức

- Thánh Vũ Dịch, nơi này dù sao cũng là lãnh thổ của Nam Vân Đế Quốc, dù sao Mục Vân cũng là nhi tử Mục Thanh Vũ ta.
Vào lúc này, một thân ảnh nhanh như chớp, đón đỡ trước thân Mục Vân, đánh tan tia sáng kia, đồng thời, lại có âm thanh vang lên.
- Tộc trưởng đại nhân!
Nhìn thấy người tới, sắc mặt Mục Lâm Thần và con cháu Mục gia nghiêm lại, vội vàng cong người xuống.
- Mục Thanh Vũ...
Thần sắc Thánh Vũ Dịch xiết chặt, hư ảnh đứng tại chỗ, không tiếp tục ra tay.
- Không nghĩ tới ngươi sẽ đến, Nam Vân Đế Quốc nho nhỏ, cũng còn chưa đủ để Thánh Vũ Dịch ta đặt ở trong lòng, chỉ là chuyện hôm nay, dừng ở đây, Tần Mộng Dao, ta mang đi, về phần nhi tử kia của ngươi... Đồ đệ của ta tự nhiên sẽ tự tay lấy mạng hắn.
Hư ảnh hai tay bắt chéo ở phía sau, ngạo nghễ nói.
Ngay sau đó, chỉ thấy hắn phất tay một cái, thân ảnh của Tần Mộng Dao trong nháy mắt đã biến mất tại chỗ.
Một bên khác, ánh mắt Bắc Nhất Vấn Thiên hung dữ nhìn Mục Vân một chút rồi giận dữ rời đi, Mạc Thư Nhiên với Lâm Hinh Vũ cũng không chậm trễ, theo sát bọn hắn.
Một trận chiến đấu nhìn không cách nào kéo giãn được, bởi vì Mục Thanh Vũ đến mà dừng lại
Kết thúc có phần chẳng hiểu ra sao, khiến người suy nghĩ mãi không hiểu
- Tản đi đi!
Mục Thanh Vũ phất phất tay, nhìn đám người.
Chỉ là, khoảnh khắc vung tay lên ở giữa kia, Điêu Chấn Vân, Uông Đông Vũ thân thể đám người này đã hóa thành một vũng máu, biến mất trong mưa to mênh mông, giữa sân chỉ còn lại người Mục gia với Tần gia.
- Tộc trưởng...
- Thu thập hiện trường đi, chuyện khác, sau đó lại nói!
Mục Thanh Vũ phất phất tay, thần sắc hắn có phần hờ hững.
Ánh mắt Mục Vân dừng trên người Mục Thanh Vũ, quan sát tỉ mỉ lấy vị phụ thân thân sinh mà mười năm qua hắn chưa từng gặp qua một lần.
- Gia hỏa như vậy, xứng làm phụ thân? Ha ha...
Trong lòng nghĩ như vậy, Mục Vân siết chặt một quyền, sức mạnh tinh thần mênh mông, điên cuồng phun trào, đánh về phía Mục Thanh Vũ.
Lúc nhỏ, Mục Vân không cảm nhận được nhiều thân tình từ trên người Mục Thanh Vũ
Nếu có, chỉ là hận ý và căm hận.
Cho nên Mục Vân hành động như thế, một vì lúc trước oán hận trong cơ thể Mục Vân kia, hai vì hắn muốn tự mình giáo huấn nam nhân không làm tròn trách nhiệm phụ thân này.
Chỉ là, một quyền kia còn chưa tới trước người Mục Thanh Vũ, phù phù một tiếng, thân ảnh Mục Vân đã ầm vang ngã xuống đất, hoàn toàn mất đi sự sống...
- Tiểu tử thối...
Mục Thanh Vũ nhìn thấy Mục Vân ngã xuống đất, tiến lên dìu hắn đứng lên.
- Ngươi, tiểu nha đầu kia, còn muốn trốn đến bao lâu?
Khi Mục Thanh Vũ dìu đỡ được Mục Vân đứng lên, nhìn đêm mưa, không hề có báo trước mở miệng nói.
- Hắc hắc... Mục thúc thúc, ngươi cũng tới Bắc Vân thành, thật sự là trùng hợp, hắc hắc...
- Không cần cười với ta, mấy ngày nay, ngươi gắng chăm sóc tốt tiểu tử này.
Mục Thanh Vũ nhìn Mục Vân ngất đi, âm thanh với biểu lộ của hắn vẫn y như cũ không mặn không nhạt.
- Không có vấn đề, không có vấn đề!
Tiêu Doãn Nhi cười hì hì đỡ lấy Mục Vân.
Chỉ là, bàn tay của nàng tiếp xúc đến Mục Vân, nàng lại a kêu lên một tiếng, khiến Mục Vân lần nữa té ngã xuống đất.
- Thế nào rồi?
- Mục thúc thúc... Hắn... Trên người hắn không có một tia hơi thở nào, mà lại thân thể hắn lạnh lẽo, rõ ràng là... Là chết rồi!
Chết rồi?
Nghe được lời này của Tiêu Doãn Nhi, người của Mục gia trừng mắt, khó có thể tin nhìn Mục Thanh Vũ.
- Có chết hay không đều xem chính vận may của hắn, mấy ngày nay, các ngươi chăm sóc tốt cho hắn là được.
Mục Thanh Vũ nhàn nhạt phân phó.
Biệt viện của Mục gia đã hoàn toàn bị hủy trong trận giao chiến vừa rồi.
Dùng đỡ tường đổ phế ngói, đám người Mục gia vội vàng dựng một căn phòng giản dị, đặt Mục Vân vào trong đó.
Giờ phút này, đám người Mục gia tập thể đứng bên ngoài phòng của Mục Vân, lẳng lặng bảo vệ hắn, bảo vệ vị thiếu tộc trưởng của bọn hắn.
- Hoàn Nhi, gia hỏa này rõ ràng chết rồi, nhưng vì soa Mục thúc thúc lại không có một chút cảm xúc.
Tiêu Doãn Nhi đứng ở bên trong căn phòng, nhìn Mục Vân trên giường, khó hiểu nói.
Nhiều lần liên tục xác nhận, nàng cực kỳ khẳng định, trên thân Mục Vân đã hoàn toàn mất đi mạch đập.
Trong lúc chiến đấu, Mục Vân đã sử dụng Đại Tác Mệnh Thuật, sở dĩ có thể bộc phát ra lực lượng cường đại như thế, chính là dựa vào sức mạnh sinh mệnh.
Sau khi hắn tiêu hao rất lực lượng sinh mệnh nghiêm trọng, theo đạo lý mà nói, Mục Vân gần như không thể nào sống nổi.
Mà sự thật cũng quả thật là như thế.
Thời khắc này, Mục Vân chỉ cảm thấy toàn bộ thân thể hình như bị phân giải ra.
Mỗi một đạo kinh mạch trong cơ thể hắn, mỗi một giọt máu, mỗi một tế bào, đều bị tách rời thành từng khối cực nhỏ.
Chỉ có một điểm không có thay đổi là ý thức của hắn.
Hắn vẫn có thể cảm giác được thân thể của mình.
Nhưng thân thể của hắn, cũng không do ý thức của hắn điều khiển, như lẻ loi trơ trọi trôi nổi ở nơi nào đó.
- Đây là nơi nào...?
Mục Vân thấy thân thể mình đang ở trong một vùng không gian trắng xóa, hắn cảm thấy như đã đi vào một thế giới khác.
Linh hồn rời khỏi cơ thể?
Không thể nào, ngay cả cảnh giới Thông Thần hắn đều chưa đạt tới, hắn nơi nào có linh hồn!
Linh hồn chính là sự huyền ảo sau khi võ giả tu luyện tới cực hạn nhục thân mới có thể sinh ra, mà hắn vẫn còn cách xa vạn dặm.
- Cái đó là... Thần khí hạ phẩm, Câu Ngọc Thần Thương!
- Trời ơi, còn có thần khí thượng phẩm, Nhuyễn Ngân Hồ Tiễn.
- Thế mà còn có Bát Hoang Tửu Thần Quyền.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Mục Vân dần dần ngốc trệ.
Những bảo bối này cho dù đặt trong Ngàn Vạn Đại Thế Giới của hắn ở kiếp trước cũng là tồn tại khiến cho tỷ vạn người điên cuồng, mà bây giờ, lại đều đặt trong không gian thần bí này.
Không chỉ có thần khí, còn có rất nhiều thứ như hài cốt thần thú, linh đan diệu dược, linh tài, kim loại,.
Trong động thiên này, được chia ra nhiều các, hoàn toàn là một Tàng Bảo Các khổng lồ kỳ lạ..
Mục Vân đã hiểu, hắn đến cùng đang ở nơi nào.
Tru Tiên Đồ!
Đây là động thiên trong Tru Tiên Đồ.
Chỉ là, cho dù kiếp trước hắn thân là Tiên Vương, đã từng nhìn thấy nhẫn không gian to to nhỏ nhỏ, một loại đồ lưu giữ bảo bối, nhưng Mục Vân chưa bao giờ nhìn thấy không gian động thiên to lớn như vậy, hắn vẫn như cũ cảm thấy chấn kinh.
Hắn có thể cảm giác được, hiện ra ở trước mắt hắn, chỉ là một góc biển khơi, tồn tại càng thêm mênh mông, bây giờ hắn căn bản không chạm tới được.
Cho dù là hắn nhìn thấy những thứ này, nhưng hắn căn bản cũng không cách nào chạm vào.
Những thần khí kia, hình như đang rất gần trước mắt hắn nhưng lại hình như cách hắn rất rất xa.
Chỉ là những huyền khí đẳng cấp thấp, hắn lại có thể chạm đến, còn có một vài tài liệu linh thú đẳng cấp thấp.
Mục Vân không nghĩ tới lần này một trận chiến sinh tử, dường như tiêu hết tuổi thọ của hắn, thế nhưng lại vào lúc này, hắn nhìn thấy sự chuyển hướng.
Mở ra Tru Tiên Đồ, nhìn thấy bảo tàng trong đó, thần lực rải rác trong Tru Tiên Đồ bên càng thêm dày đặc so với trước đó, càng khiến hắn thêm vui mừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận