Vô Thượng Thần Đế

Chương 1753: Thiên Nhãn Bích Lục Thiềm (1)

Một kiếm ra, bốn đạo thiên hỏa hình thành bốn Hỏa Long, mà bốn Hỏa Long hiện ra bốn đường ánh sáng tử vong, ngưng tụ thành một thanh trường kiếm, giết ra.
Thấy cảnh này, mọi người nhất thời thất kinh, nhưng hiện tại đã xung phong lao đến, chỗ nào có thể lui lại.
Mấy người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, giết ra.
Rống...
Đột nhiên, tiếng gào thét vang lên, bốn đầu Hỏa Long lúc đầu thẳng đến mấy ngườim thế nhưng đột nhiên lại cải biến phương hướng cùng quỹ tích, chuyển ngoặt mộ cái, trở thành quét ngang mà đến.
Xuy xuy...
Bảy người mạnh mẽ đâm tới chặn lại bốn đầu Hỏa Long, thế nhưng xuy xuy hoả tinh thiêu đốt, để bọn hắn căn bản không thể ngăn cản được.
- Đáng ghét!
Độc Vạn Sơn cùng Diệu Thiến nhìn nhau, nhìn thấy phẫn nộ trong mắt của nhau.
Bọn hắn đã xem trọng Mục Vân mức độ lớn nhất, thế nhưng không nghĩ tới... Vẫn còn xem thường Mục Vân.
Gia hỏa này quả thực không chỉ là yêu nghiệt.
Một kiếm này cơ hồ là phát huy ra toàn bộ lực lượng mà cảnh giới bát phẩm Địa Tiên đủ khả năng thi triển, thậm chí có thể nói, là phát huy một trăm hai mươi phần trăm.
Cái này khiến bọn hắn rất tuyệt vọng.
Phanh phanh phanh...
Trong lúc hai người gắt gao chống cự, năm người khác chật vật vọt ngược lại, bị đánh lui.
Thấy cảnh này, hai người càng hối hận.
Năm người này bây giờ căn bản không tin bọn hắn.
Cũng khó trách, trước đó bị Mục Vân âm một tay, hiện tại năm người bọn hắn sao còn có thể tin tưởng hai người bọn họ.
Độc Vạn Sơn lần nữa gào thét:
- Năm người các ngươi bây giờ không nuốt, hai người chúng ta cũng chống cự không được, đến thời điểm đó, toàn bộ bảy người chúng ta sẽ bỏ mình như Trần Ngọc kiệt.
Trần Ngọc kiệt, chính là võ giả cảnh giới bát phẩm Địa Tiên vừa rồi mới chết.
Nghe đến lời này, năm người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Hiện tại bọn hắn không thể không tin tưởng lời Độc Vạn Sơn nói.
Mục Vân quá khủng bố.
Một chiêu đã đủ để nhìn ra.
A ô a ô tiếng vang lên, năm tiếng nuốt thuốc cùng lúc vang lên, năm người cơ hồ trong nháy mắt, nuốt năm viên đan dược vào trong bụng.
Lập tức, bên trong năm thân thể có một cỗ khí tức cường hoành bộc phát.
Lần nữa, năm người hiện tại đã hoàn toàn khác biệt.
Như là tinh thần đang toả sáng, thần thái sáng láng.
- Tốt, bảy người chúng ta dắt tay cùng nhau giết kẻ này, cho dù ngày sau cảnh giới lại không thể tiến thêm, thế nhưng chiếm thiên hỏa bên trong cơ thể hắn làm của riêng, cũng coi nư đề thăng, mà bên trong thân thể kẻ này không chỉ có thiên hỏa, còn có dị thủy, dù cho ngày sau cảnh giới bị hạn chế, thế nhưng có thiên hỏa, dị thủy trong tay, chúng ta cuối cùng cũng sẽ lấy được địa vị cực cao bên trong Thiên Dược minh.
- Tốt!
- Ừm.
Bảy người hợp thành một đường, lao thẳng tới Mục Vân.
Phanh phanh phanh...
Trong chớp nhoáng này, lực lượng bảy người triệt để bộc phát.
Thấy cảnh này, khóe miệng Mục Vân lộ ra một nụ cười khổ.
Xem ra bọn gia hỏa này thật chưa từ bỏ ý định.
Hiểu rõ điểm này, Mục Vân vọt thẳng ra, thân ảnh biến hóa, sát khí tung hoành.
- Minh Ngục Chi Trảm.
Giết ra một kiếm, phía trên kiếm phong, kiếm khí phun trào, lực lượng cuồng bạo triệt để nở rộ.
Lần này, Mục Vân dẫn lực lượng của bốn đan hoàn để tăng cường uy lực của kiếm chiêu.
Một bạo phát ra, cả người Mục Vân càng điên cuồng.
Vạch ra bốn kiếm trước người, Mục Vân hiện tại như ma quỷ đi ra từ cửu u địa ngục, mở ra một cánh cửa lớn thông hướng Địa Ngục.
Tiếng lốp bốp vang lên, Mục Vân hiện tại hoàn toàn không sợ.
Mà bảy người giờ phút này càng hợp thành một đường ép về phía Mục Vân.
Bảy thân ảnh toàn bộ bộc phát ra thực lực bát phẩm Địa Tiên, thậm chí cửu phẩm Địa Tiên, liên hợp đánh ra một kích, uy lực ra sao, có thể nghĩ.
Bảy thân ảnh công kích vào hiện tại nổ tung lên, từng tiếng ầm ầm để người cảm giác mặt đất đều đang không ngừng run rẩy.
Nhưng một cánh cửa lớn trước mặt Mục Vân giống như Địa Ngục âm u khuếch tán ra, lực lượng cuồng bạo tản ra.
Lực lượng bốn đan hoàn cuồng bạo phối hợp với kiếm đạo cường đại của Mục Vân cũng triệt để bị dẫn bạo.
Rầm rầm rầm...
Đột nhiên, từng tiếng nổ đùng đoàng vang lên, Mục Vân lao tới.
Trong chốc lát, tám thân ảnh đập vào cùng một chỗ.
Toàn bộ tòa thành truyền đến chấn động thao thiên.
Chỉ tiếc, xung quanh cũng không có người xem, cũng không có tiếng gào thét và tiếng thán phục, chỉ có tám người đối diện lẫn nhau.
Phốc...
Trong lúc tám người va nhau, một tiếng phun ra máu đột nhiên vang lên.
Tiếng phun máu vừa dứt, trong mắt mấy người đều mang theo vẻ chấn động.
- Đáng chết!
Độc Vạn Sơn giờ phút này biến sắc, nhịn không được chửi nhỏ một tiếng.
Quả thật đáng chết.
Bảy người liên thủ cũng đều nuốt vào Cửu Thiên Đoạt Linh Đan, thế nhưng vẫn không phải đối thủ của Mục Vân.
Đây quả thực vô cùng nhục nhã.
Tình cảnh hiện tại cũng nói rõ, bọn hắn hiện tại liên thủ cũng không phải đối thủ của Mục Vân.
Gia hỏa này vẫn cường hoành và không thể tưởng tượng nổi trước sau như một.
Nhưng đây chính là Mục Vân.
Sắc mặt Độc Vạn Sơn phát lạnh, quát:
- Mọi người hiện tại đừng che giấu nữa, các loại át chủ bài, hiện tại không lấy ra, chỉ sợ... Không có cơ hội lấy ra.
Nghe đến lời này, nội tâm mấy người sáng tỏ.
Hiện tại không lấy ra, bọn hắn sẽ chết.
- Tốt!
Lập tức, mấy người đều gật đầu.
Trong thoáng chốc, khí tức mấy người đều cải biến.
Thấy cảnh này, khóe miệng Mục Vân hiện ra một tia mỉm cười.
- Độc Vạn Sơn, Diệu Thiến, chẳng lẽ hai người các ngươi, còn không hiểu rõ ta?
Mục Vân nhìn hai người, trong mắt đầy lạnh lùng.
Qua mấy thập niên, hai người này vẫn còn quá ngây thơ.
- Thôi, ta cũng lười lãng phí thời gian với các ngươi, Độc Vạn Sơn, ngươi mấy lần muốn chém giết ta, lần này, ta sẽ không lưu lại hậu hoạn cho mình, mà Diệu Thiến... Diệu Tiên Ngữ là đồ nhi của ta, chúng ta vốn trở thành minh hữu, bạn bè vong niên, thế nhưng ngươi hết lần này đến lần khác phản bội ta, ta đã xem ở phân tình Tiên Ngữ, mấy lần tha cho ngươi, thế nhưng ngươi... Quá làm cho ta thất vọng.
Mục Vân vừa dứt lời, giết ra một kiếm.
- Minh Ngục Chi Trảm!
Chém ra một kiếm, thân thể Mục Vân lướt tới phía trước.
Rầm rầm rầm...
Lập tức, mặt đất run rẩy, cánh cửa địa ngục lần nữa xuất hiện.
Chỉ là lần này, Mục Vân giết ra một kiếm lại mang theo uy lực của kiếm giới, lực lượng giam cầm khuếch tán ra, mở rộng đến phạm vi mười mét.
KIếm giới vuông vức giam cầm một người.
- Không Nhận!
Khẽ quát một tiếng, từng không gian lợi nhận vô hình triệt để nổ tung.
Phốc phốc phốc...
Tiếng xé gió vang lên, toàn bộ thân thể một tên đệ tử Thiên Dược minh bị giam cầm xuất hiện đếm không hết lỗ máu, trong miệng phát ra tiếng kêu rên liên hồi, ngay cả chân hồn đều bị cắt chém đau đến không muốn sống.
Thấy cảnh này, khóe miệng Mục Vân xuất hiện một tia mỉm cười.
- Đáng chết!
Độc Vạn Sơn đã không nhớ đây là hắn lần thứ mấy nói ra hai chữ đáng chết này.
Thực sự đáng chết.
Trong lòng Độc Vạn Sơn sáng tỏ, Mục Vân đã càng ngày càng mạnh, hiện tại, bọn hắn áp chế không nổi, tương lai, càng không có khả năng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận