Vô Thượng Thần Đế

Chương 3553: Viện quân đến

Thi Vô Mệnh này, quả nhiên không hổ là cường giả Thánh Nhân, so với hóa thân Dương Đỉnh Thiên lúc trước gặp phải, lợi hại hơn rất nhiều, vận dụng kình lực, đã đến mức lô hỏa thuần thanh, đột nhiên sử dụng một cỗ ám kình, trọng thương Mục Vân.
- Không nghĩ tới Thánh Nhân cao thủ, đối phó một Hóa Thánh nho nhỏ như còn ta chơi âm hiểm.
Mục Vân lau máu tươi khóe miệng, vận chuyển nội tức, yên lặng khôi phục thương thế trong cơ thể.
- Sư tử đánh thỏ, cũng dùng toàn lực, cho dù ngươi là một con kiến hôi, ta cũng sẽ dốc hết toàn lực, bầm thây ngươi thành vạn đoạn.
Ngữ khí Thi Vô Mệnh đầy lạnh lùng, cao thủ như hắn, sẽ không phạm sai lầm khinh địch cấp thấp, muốn giết người, phải dứt khoát lưu loát, cầu một kích tất sát, không nên có chút lầy lội.
- Mục Vân, mở ra tầng thứ hai đi! Ngươi mở ra Thi Hoàng Bá Thể quyết chuyển thứ hai, có thể chiến thắng hắn.
Tiếng của Quy Nhất vang lên:
- Bởi vì trong Thực Thi Thú tộc, Thi Hoàng là chính đạo, Bạch Cốt là tà đạo, hắn luyện Bạch Cốt Bá Thể Quyết, là một môn tà đạo, bị ngươi khắc chế, ngươi chỉ cần mở ra chuyển thứ hai, vững thắng.
Nghe vậy, Mục Vân chần chờ một trận, bởi vì hắn đã đáp ứng Thi Phi Huyên, sẽ không sử dụng chuyển thứ hai nữa.
Quy Nhất nói:
- Đừng nhăn nhó, ngươi hiện tại, đã khôi phục bộ mặt thật, xé rách da mặt cùng Thực Thi Thú tộc, lúc bày lộ ra, chẳng lẽ còn muốn cố chấp nghe theo lời của một nữ nhân, không cần chỗ tốt của thánh quyết sao?
- Ta hiểu rồi.
Mục Vân hạ quyết tâm, Quy Nhất nói đúng, hiện tại đã đến lúc ngã bài, không có gì phải cố kỵ.
- Thi Hoàng Bá thể quyết, chuyển thứ hai, mở ra!
Mục Vân quát mạnh một tiếng, mở ra vòng thứ hai, trên người hắn bộc phát ra ma khí, trong nháy mắt nồng đậm lên, khí tức màu đen vô cùng vô tận, giống như sương mù, lượn lờ trên thân thể hắn.
Hắn đi ra từ trong ma khí đầy trời, thi hoàng quỷ bào trên người đã rút đi, hóa thành một bộ chiến giáp màu đen, mỗi một khối giáp phiến, đều khắc hình ảnh yêu ma quỷ quái, thi sơn huyết hải, từng trận khí tức dữ tợn bá đạo tràn ngập ra.
- Cái gì, ngươi cư nhiên lại có chuyển thứ hai?
Thi Vô Mệnh khiếp sợ tại chỗ. Thi Hoàng Bá thể quyết chuyển lần thứ hai, uy lực tương đương với nhất phẩm thánh quyết, là bí mật bất truyền của Thi Hoàng Thành.
Toàn bộ Thi Hoàng Thành, người luyện thành chuyển thứ hai, rất ít ỏi, nhưng hắn không nghĩ tới, Mục Vân cư nhiên nắm giữ chuyển thứ hai.
- Chịu chết đi!
Mục Vân sải bước ra, thân thể phá không mà qua, chém ra một đao, chém về phía đầu Thi Vô Mệnh.
Thi Vô Mệnh lộ ra thần sắc hoảng sợ, trong nháy mắt này, hắn cảm thấy hô hấp hít thở không thông, không thở nổi.
Thi Hoàng chính đạo, khắc chế bạch cốt tà đạo của hắn, Mục Vân hiện tại mở ra chuyển thứ hai, gắt gao trấn áp hắn, hắn cảm thấy tựa hồ có một ngọn núi lớn, đè lên người mình, phi thường khó chịu.
- Bạch Cốt Thiên Ngục, khai.
Trong lúc nguy cấp, Thi Vô Mệnh quát to một tiếng, từng xương cốt màu trắng, lại lần nữa từ dưới đất toát ra, những bạch cốt này, đều lượn lờ một tầng ma khí âm u, tràn ngập khí tức hung mật, làm cho người ta sợ hãi.
Răng rắc.
Vô cùng vô tận bạch cốt, tạo thành một đám lao ngục khủng bố, so với bạch cốt lao lồng, không biết cường hãn hơn bao nhiêu.
Những bạch cốt lao ngục này, ngang ngược trước mặt Mục Vân, muốn ngăn cản Mục Vân.
Nhưng Mục Vân ngang ngược va chạm, lấy khí thế bá đạo, đem cả bạch cốt lao ngục, triệt để phá tan, căn bản không có bất cứ thứ gì, có thể ngăn cản hắn.
Thi Vô Mệnh hoảng hốt, chỉ thấy Mục Vân đã vung đao giết tới, lúc sinh tử, năm ngón tay của hắn khép lại, nắm chặt thành quyền, dùng hết khí lực toàn thân, hung hăng đánh ra một quyền.
Phanh...
Quyền đao va chạm, bộc phát ra một trận nổ lớn.
Mục Vân thân thể bất động, như ma thần xuất hiện trong địa ngục, sắc bén không thể chịu nổi.
Mà Thi Vô Mệnh điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể giống như đạn pháo bay ngược ra, chật vật rơi xuống đất, xương cốt toàn thân hoàn toàn tan rã, đầu đầu lâu đều rớt ra, tay chân toàn bộ thoát thể tản ra, giống như là một con rối gỗ bị người ta xé nát.
Rầm rầm...
Phanh tiếp theo, thân thể bộ xương Thi Vô Mệnh một lần nữa tổ hợp lại, nhưng đã không còn chút ma quang nào, có vẻ suy sụp u ám.
- Không có khả năng, ta làm sao có thể bại bởi ngươi...
Thi Vô Mệnh thở dốc, trong hốc mắt thiêu đốt quỷ hỏa oán độc, dần dần, thân thể bạch cốt của hắn một lần nữa mọc ra da thịt, hắn rất nhanh khôi phục bộ dáng huyết nhục, sắc mặt trắng bệch.
Dưới sự tập kích mạnh mẽ của Mục Vân, hắn ngay cả Bạch Cốt Bá Thể Quyết cũng không thể duy trì, chỉ có thể khôi phục thân thể huyết nhục, kéo dài hơi tàn.
- Khụ khụ...
Thi Vô Mệnh ho khan, chảy ra máu tươi, còn lấy ra một ít mảnh vụn nội tạng.
Hắn bị Mục Vân đánh, đã bị trọng thương.
Mục Vân mừng rỡ quá đỗi, hiện tại Thi Vô Mệnh đã là nỏ mạnh đến tận cùng, chém giết hắn chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Nhưng hiện tại, một trận tiếng ầm ầm vang lên, chỉ thấy một đại đội nhân mã từ trong thành đi ra, người dẫn đầu chính là Thi Thiên Liệt, nữ nhi của hắn, Thi Phi Huyên, cũng ở bên cạnh, phía sau là một chi vệ binh tinh nhuệ.
Bọn họ nghe được tiếng chiến đấu vang lên, đều chạy ra trợ trận.
-Thi Vô Mệnh, đã xảy ra chuyện gì?
Thi Thiên Liệt quát.
- Thành chủ đại nhân...
Thi Vô Mệnh sắc mặt tái nhợt, hắn bại ở trên tay Mục Vân, bị Thi Thiên Liệt nhìn thấy, thật sự là mặt mũi không còn, hắn hận không thể tìm một khe hở chui vào.
- Thi Vô Vân, ngươi... Ngươi làm thế nào...
Ánh mắt Thi Thiên Liệt dừng trên người Mục Vân, nhìn thấy bộ mặt thật của Mục Vân, hắn sợ ngây người, hoàn toàn không nghĩ tới Mục Vân là nhân tộc.
Mục Vân cười cười, liếm liếm lưỡi nói:
- Thi Thiên Liệt, thật ngại quá, ta là nhân tộc.
- Thi Vô Vân, ngươi... Ngươi là nhân loại?
Thi Thiên Liệt nhìn Mục Vân, kinh ngạc, vẻ mặt phẫn nộ, cả người phát run.
Lúc này Mục Vân đã khôi phục bộ mặt thật, hoàn toàn là tướng mạo nhân tộc, nhưng từ giữa hai hàng lông mày của hắn, mơ hồ có thể thấy được bộ dáng lúc trước biến thành Thực Thi Thú tộc. Trên khuôn mặt xinh đẹp của Thi Phi Huyên, cũng lộ ra thần sắc ngạc nhiên, lẩm bẩm nói:
- Làm sao có thể...
Từng màn quá khứ, dâng lên trong lòng.
Nàng còn nhớ rõ, ở Ma Thần sơn mạch, nàng cùng Mục Vân cùng trải qua hoạn nạn, nam nhân này, lúc chữa thương cho nàng, còn nhìn khắp mọi ngóc ngách trên người nàng.
Vì nam nhân này, nàng cũng trả giá rất nhiều, hai viên Ngọc Nguyên Châu, toàn bộ đều đưa ra ngoài, vì bảo vệ Mục Vân, nàng còn liều chết ngăn cản chân không loạn kiếm trận tập kích, thiếu chút nữa mất mạng đi hoàng tuyền.
Cuối cùng an toàn trở lại thành, nàng còn muốn ôm ấp, nhưng nam tử này lại đẩy nàng ra.
Từng màn hình ảnh, dâng lên trong lòng, cái mũi Thi Phi Huyên chua xót, vành mắt đỏ lên, nước mắt cơ hồ muốn rơi xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận