Vô Thượng Thần Đế

Chương 2507: Thầy trò tâm sự, tinh thần lên cao

Phía trên, rõ ràng là chân dung của Mục Vân kiếp này.
- Ta nói, ngươi chắc chắn sẽ không chết, ngươi nhìn, ta nhìn vào bức chân dung ngươi mỗi ngày, chỉ sợ một ngày nào đó ngươi đến, ta không thể nhận ra ngươi.
Nhìn chân dung của mình trong bức vẽ, Mục Vân cuối cùng cũng không nhịn được, nước mắt chảy ra.
- Hài tử ngốc, khóc cái gì.
Gia Cát Văn giơ lên một đôi tay già khô héo lau đi nước mắt trên khóe mắt Mục Vân, nói:
- Khóc cái gì, ngươi tốt xấu gì cũng là một trong thập đại Tiên Vương, để cho người ta biết ngươi khóc nhè ở chỗ này của ta, chẳng phải để cho người ta chê cười.
- Văn sư...
Mục Vân nghẹn ngào nói:
- Xin lỗi, ta xin lỗi ngài, khi Văn sư cần ta nhất, ta không ở bên cạnh.
- Hài tử ngốc, liên quan đến ngươi chuyện gì.
Gia Cát Văn cúi người xuống, nhìn Mục Vân, thấp giọng nói:
- Người ngoài đều cho rằng, trong tay sư tôn ngươi là ta có ba thanh tiên khí Đế cấp, nhưng trên thực tế, ta có bốn thanh, ngay cả Vân Thiên bọn họ cũng không biết, đó là thanh cuối cùng ta luyện chế, ngươi nhất định sẽ rất thích.
- Văn sư...
- Đứng lên đi, đứng lên đi.
Gia Cát Văn đỡ Mục Vân, nói:
- Khóc cái gì, sinh tử vô thường, mệnh nên như thế, cổ nhân đều nói, người định thắng thiên, nhưng trời, đâu phải là người có thể thắng.
- Ta không dậy nổi.
Mục Vân cúi đầu, oán hận nói:
- Là ta, là ta không bảo vệ tốt Văn sư, nếu ta ở đây, Phong nhị ca cũng sẽ không chết, tâm thần sư tôn ngài cũng sẽ không bị thương, nếu không phải ta, ngài cũng không có khả năng như thế...
- Tiểu tử thúi, nói cái gì vậy.
Gia Cát Văn cường ngạnh kéo Mục Vân lên, nói:
- Ngươi là một tiểu tử thúi, hiện tại có phải ngay cả lời ta cũng không nghe hay không.
- Không dám.
Mục Vân chậm rãi đứng dậy, nhìn Gia Cát Văn, ánh mắt đầychua xót.
Vạn năm trước, Gia Cát Văn thoạt nhìn, một đầu tóc đen, tinh thần phấn chấn, nói chuyện rất có lực, khí tức cường hoành, uy vũ bất phàm, hắn là tiên khí sư đệ nhất tiên giới, vị Đế khí sư duy nhất.
Khi đó, đứng trước người Văn sư, cần phải ngưỡng mộ.
Nhưng bây giờ, Văn sư ngược lại ngưỡng mộ hắn.
- Duẫn nhi, ngươi cũng trở về rồi sao?
Gia Cát Văn nhìn thấy Tiêu Duẫn Nhi, cười nói:
- Vân nhi, ngươi tìm một thê tử tốt, Duẫn nhi là một cô gái tốt, cũng không thể bạc đãi người ta.
- Không, văn sư.
Mục Vân dìu Gia Cát Văn đi tới cửa.
Tiêu Doãn Nhi, Gia Cát Vân Thiên, Liễu Thương, Dương Thanh Vân mấy người, đều đứng thành một hàng.
- Ta nói mà? Trong mấy người chúng ta, Văn đại sư vẫn thích nhất tiểu tử Mục Vân này, khi Mục Vân vừa xuất hiện, chúng ta liền thành bài trí.
Dương Thanh Vân cười ha ha nói.
- Đúng vậy, ngươi nhìn, Mục Vân này tới rồi, trên mặt Văn đại sư tràn đầy tươi cười, ngày thường nhìn thấy chúng ta, cũng không phải như vậy.
Liễu Thương cũng phụ họa nói.
- Ai nói, đó còn không phải là bởi vì hai người các ngươi, xúc động nhất.
Tiêu Doãn Nhi hiện tại xen vào nói:
- Văn sư đối với hai vị thúc thúc là lo lắng nhất, các ngươi so với chúng ta còn cao hơn một bậc, cũng không biết xấu hổ.
- Được rồi được rồi, Dương thúc, Liễu thúc, các ngươi cũng đừng oán giận nữa, ta xem như đã nhìn ra, Mục Vân tới rồi, đứa con trai này là ta cũng không phải là nhi tử nữa, nhìn xem, hiện tại ngay cả tam muội ta cũng hướng về phu quân của mình.
- Ha ha...
Mấy người cười ha ha, vui vẻ hòa thuận.
- Phụ thân, đã chuẩn bị xong bữa tối, hôm nay Vân đệ tới, ngài cũng nên cùng chúng ta dùng bữa?
- Tốt, tốt!
Gia Cát Văn cười nói:
- Hôm nay Vân nhi tới, lấy ra toàn bộ mấy vò rượu ngon, ta muốn cùng Vân nhi hảo hảo uống một hồi.
- Cha, ngài thật sự là thiên vị, rượu kia, ta xin nhiều lần, ngài chính là không cho, Mục Vân đến, ngài lấy ra....
Gia Cát Vân Thiên nói xong, bắt đầu bắt tay chuẩn bị.
......
Gia Cát phủ, trong phòng ăn.
Gia Cát Văn, Liễu Thương, Dương Thanh Vân, Gia Cát Vân Thiên, Tiêu Doãn Nhi, Mục Vân sáu người, ngồi vây quanh một cái bàn, vui vẻ hòa thuận.
Mục Vân kể lại những năm gần đây của mình, tự nhiên chọn ra một ít chuyện hài hước, càng chọc cho Văn sư cười ha ha.
Thẳng đến nửa đêm, mới uống xong mấy vò rượu ngon, Văn sư đã say, được người đỡ trở lại phòng.
- Được rồi, hôm nay dừng lại ở đây.
Hai má Gia Cát Vân Thiên đỏ bừng, nói:
- Vân đệ, phòng ngươi vẫn giữ lại, ngươi xem, muốn đến phòng Duẫn nhi nghỉ ngơi, hay là trở về phòng của ngươi.
- Đại ca, ngươi từ khi nào lại không ra dáng như vậy.
Tiêu Doãn Nhi giận dữ nói.
- Được rồi được rồi, mọi người giải tán đi.
Năm người tách ra, mỗi người trở về phòng.
Mục Vân được Tiêu Doãn Nhi dìu, trở lại phòng mình.
- Được rồi.
Hai người đi được một nửa lộ trình, Mục Vân đột nhiên tỉnh táo lại, nhìn Tiêu Duẫn Nhi.
- Chàng không say rượu?
Tiêu Doãn Nhi kinh ngạc nói.
- Rượu này, Văn sư trân quý rất nhiều, lúc trước ta và Phong nhị ca mỗi ngày đều lén uống, những thứ này căn bản không để ta say.
Mục Vân gật đầu nói:
- Nàng về trước đi, Duẫn nhi, ta đi làm chút chính sự.
- Chàng muốn làm gì?.
Tiêu Doãn Nhi khẩn trương nói:
- Không cần làm bậy, ta biết tình cảm của chàng và Văn sư, không thua gì tình cảm của chàng và sư tôn Diệt Thiên Viêm, thế nhưng, chàng trở lại, Văn sư rất cao hứng, hiện tại trong cực loạn thành, các đại gia tộc Tiên Vương nhất lưu vô số, chàng làm ẩu sẽ xảy ra đại sự.
Nghe được lời này, Mục Vân cười khổ nói:
- Ta cũng không phải đi giết người, ta chỉ muốn đi xem Văn sư.
- Thật sao?
- Đương nhiên.
Mục Vân cười nhạt nói:
- Được rồi, hiện tại ta tuy rằng không say, nhưng đầu cũng không rõ ràng, sẽ không làm bậy. Nàng yên tâm đi, Văn sư nhìn thấy ta rất vui vẻ, nếu ta làm ẩu bị người bắt, không phải chọc Văn sư không vui sao?.
- Ừm, chàng mau trở về.
- Ừm.
Mục Vân dứt lời, xoay người rời đi, Gia Cát phủ, hắn so quen thuộc hơn Tiêu Doãn Nhi nhiều.
Sau vài lần, Mục Vân đi đến ngoài phòng của Văn sư.
Những trạm gác ngầm phát hiện là Mục Vân, cũng không có ngăn cản, tùy ý Mục Vân tiến vào trong phòng của Gia Cát Văn.
Nhưng cũng có người bẩm báo cho Gia Cát Vân Thiên.
- Vân đệ tiến vào phòng phụ thân?
Gia Cát Vân Thiên nghe được bẩm báo, kinh ngạc nói:
- Trễ như vậy, hắn đến phòng phụ thân làm cái gì?
- Thuộc hạ không biết, Vân công tử dù sao cũng là đồ đệ của Văn sư, khẳng định sẽ không gây bất lợi cho Văn đại sư, cho nên chúng ta vẫn chưa ngăn cản.
- Được rồi, ta biết rồi, đi xuống đi.
- Vâng.
Gia Cát Vân Thiên ngồi trong phòng, suy tư mấy phen, cuối cùng cảm thấy không ổn, đứng dậy rời khỏi phòng...
Mà hiện tại, Mục Vân đã tiến vào trong phòng Gia Cát Văn.
Thật cẩn thận mò mẫm đến phòng, Mục Vân nhìn một bóng người nằm trên giường, trong lòng chỉ cảm thấy không đành lòng.
Hắn đi lên phía trước, vừa định đụng phải bóng dáng trên giường, nhưng đột nhiên, thân ảnh kia bắt lấy cánh tay Mục Vân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận