Vô Thượng Thần Đế

Chương 575: Hối Hận Phát Điên

Theo ba người ở giữa sân giao chiến càng ngày càng nghiêm trọng, mười mấy người xung quanh không thể không thừa nhận, Kim Chính Vũ cùng Lâm Thiếu Kiệt hai người liên thủ căn bản không phải đối thủ của Chu Tử Kiện.
Một mực vững vàng bị Chu Tử Kiện đè xuống một đầu.
Vô luận hai người bộc phát ra kiếm chiêu cường đại cỡ nào, Chu Tử Kiện song thủ kiếm nơi tay, một trái một phải, căn bản không sợ hãi.
- Ha ha...
Tại thời điểm hai người lại một lần nữa thua trận, trong miệng Mục Vân phát ra một tiếng cười khẽ, trên mặt lộ ra mỉm cười.
Chu Tử Kiện, rất tốt!
- Ngươi cười cái gì? Phế vật!
Chỉ là giờ phút này, Lâm Thiếu Kiệt tức giận đầy ngực, một mực bị Chu Tử Kiện áp chế thì thôi, thế mà còn bị Mục Vân phế vật giễu cợt.
- Không có!
Mục Vân cười cười, nói:
- Ta chỉ cảm giác, Chu Tử Kiện song thủ kiếm, thật rất mạnh!
Nghe đến lời này, hai người quả thực tức đến nổ tung.
Bọn hắn lại bị Mục Vân xem thường.
- Vân Mộc, chín cây đại kỳ là của chúng ta, ngươi tốt nhất trả trở về.
- Các ngươi? Ta không nghe lầm chứ?
Mục Vân kinh ngạc nói:
- Nói như vậy, toàn bộ bên trong Thiên Kiếm sâm lâm, một trăm đại kỳ đều là các ngươi, thậm chí cán đại kỳ vàng kim cũng là của các ngươi, thế nhưng các ngươi vì cái gì không đi lấy?
- Miệng lưỡi trơn tru!
Giờ phút này, hai người bọn họ biết rất rõ ràng không giành được đại kỳ trong tay Chu Tử Kiện, hiện tại xoay người, nhìn Mục Vân.
Hơn ba mươi cán đại kỳ lấy không được, thế nhưng chín cây đại kỳ trong tay Mục Vân, nhất định muốn cầm tới.
- A? Không phải đối thủ của người ta, liền muốn đến ăn hiếp ta?
Nhìn thấy hai người lập tức đánh tới, Mục Vân trêu tức cười một tiếng, bàn tay vung lên, một quang đoàn màu đen trực tiếp phun ra từ trong thân thể của hắn.
Phịch một tiếng nổ vang, trong khoảnh khắc, hai bóng người chật vật ngược lại vọt mà quay về, nhìn Mục Vân, kinh ngạc một trận.
Đây chính là Mục Vân, thể hiện thực lực cường đại.
Hiện tại, hắn thật không có cảm xúc gì khi đối mặt với Lâm Thiếu Kiệt cùng Kim Chính Vũ kiểu người như vậy.
Toàn bộ Thiên Kiếm sơn, duy nhất có thể làm cho hắn có hứng thú chính là Cừu Xích Viêm, vị nhất trọng Vũ Tiên cảnh kia, đệ nhất Thiên Kiếm Tử cảnh giới Kim Đan đại đạo.
Nhìn hai người, Mục Vân cười nhạo nói:
- Muốn bóp quả hồng mềm, các ngươi lựa chọn sai mục tiêu rồi, Chu Tử Kiện kia mới là quả hồng mềm.
Thoáng một cái, hai người triệt để trợn tròn mắt, bọn hắn được xưng là thứ hai, thứ ba Thiên Kiếm Tử Thiên Kiếm sơn, giờ phút này, đầu tiên là bại trong tay Chu Tử Kiện, hiện tại, lại bại bởi Mục Vân.
Mà hai người bọn họ là cùng nhau liên thủ công kích.
Ngăn cản dạng này để hai người bọn hắn vô cùng xấu hổ.
- Đi!
Hung dữ nhìn Mục Vân và Chu Tử Kiện, hai người lập tức mang theo mười mấy người rời đi.
Sỉ nhục lớn dạng này, bọn hắn thực sự không còn mặt mũi lại ở chỗ này.
Chỉ là hiện tại, trong tay Chu Tử Kiện co hơn ba mươi cán đại kỳ, trong tay Mục Vân có chín cây, nếu Cừu Xích Viêm đạt được bốn mươi mấy đại kỳ, vậy bọn hắn chỗ nào còn có thể tranh đoạt vị trí thứ hai, thứ ba, trực tiếp bị đào thải.
- Đa tạ!
Cả đám rời đi, Chu Tử Kiện chắp tay, nhìn Mục Vân cười nói.
Đa tạ?
- Chu sư huynh, ngươi còn tạ ơn hắn, không phải hắn, Lâm Thiếu Kiệt cùng Kim Truyền Ngọc sao lại tìm ngươi gây chuyện!
Nhìn Mục Vân, Bạch Đồ Gian tức giận nói.
- Không cần cám ơn, tiện tay mà thôi!
Mục Vân khẽ mỉm cười nói:
- Chín cây đại kỳ này, xem như bồi thường vừa rồi cho ngươi, lấy đi.
- Ừm?
Nhìn thấy Mục Vân cử động, Chu Tử Kiện sững sờ.
- Hãm hại ngươi là ta không đúng, chín cây đại kỳ, xem như đền bù, hiện tại trên người ngươi xem như có ba mươi chín đại kỳ, ta cũng không muốn cầm đại kỳ, tùy tiện lắc lư, bị người xem như đối thủ mà đối đãi.
- Ha ha...
Nghe thấy Mục Vân nói lời này, Chu Tử Kiện bất đắc dĩ cười khổ.
Bóng người lóe lên, bóng dáng Mục Vân, biến mất trong rừng rậm.
- Bạch sư muội, một cây cờ này, cho ngươi.
Chu Tử Kiện cười nói:
- Ba mươi tám đại kỳ, đủ để ta tấn thăng, cho ngươi một cây đại kỳ, ngươi có thể đổi lấy một mai đan dược cửu phẩm, về phần hắn... Là người rất có ý tứ.
- Vân Mộc?
Bạch Đồ Gian khẽ nói:
- Ta thấy hắn chính là nhát gan sợ phiền phức.
- Ồ? Hắn như thế nào nhát gan sợ phiền phức rồi?
- Vừa rồi hắn...
- Vậy ngươi không nên quên, hắn vừa rồi có thể chỉ là một chiêu đã đánh bại Lâm Thiếu Kiệt cùng Kim Chính Vũ, ta thế nhưng bằng vào song kiếm mới thắng lợi!
Nghe đến lời này, Bạch Đồ Gian khẽ mỉm cười nói:
- Chu sư huynh, không nghĩ tới ngươi thế mà sử dụng song kiếm, ta vẫn cho rằng ngươi sử dụng kiếm một tay. -.
- Không sai, ta cũng vẫn cho rằng ta chỉ thích hợp sử dụng kiếm một tay...
Chu Tử Kiện cười, nhìn bóng người rời đi, trong hai mắt mang theo mỉm cười.
- Vân Mộc, ta ghi nhớ ngươi!
Mà giờ khắc này, Lâm Thiếu Kiệt cùng Kim Chính Vũ hai người rời đi lại triệt để thẹn quá hoá giận.
- Đáng ghét, không nghĩ tới Chu Tử Kiện thế mà là song thủ kiếm, thực sự là đáng ghét!
- Đáng hận hơn là Vân Mộc kia, hắn đến cùng có lai lịch gì, vừa rồi cỗ lực lượng kia, thực sự đáng sợ.
Hai người hùng hùng hổ hổ, ngực quả thực kìm nén một hơi ngột ngạt.
- Nếu như không có cách, chỉ có thể đi tìm Thạch Nghiễn.
Nhắc đến cái tên này, mấy người lập tức biến sắc tại chỗ.
Thạch Nghiễn, không phải Thiên Kiếm Tử Thiên Kiếm sơn.
Người này hiện tại là hạch tâm đệ tử, thế nhưng ban đầu là Thiên Kiếm Tử, mà lại là một người mười phần khủng bố.
Thạch Nghiễn cảnh giới Chuyển Phách cảnh, một thân thần lực khủng bố, quả thực không phải người, càng giống như một đầu hoang thú.
Nhưng kẻ này thị sát thành tính, ngay cả quy củ tông môn đều không để ý.
Mấy tháng trước, cùng một vị Thiên Kiếm Tử chém giết, trực tiếp xé thành thịt nát vị Thiên Kiếm Tử kia ngay trước mặt mọi người.
Chuyện này tạo thành ảnh hưởng thực sự quá ác liệt, cho nên kẻ này bị chưởng môn trực tiếp biếm thành hạch tâm đệ tử, lần này tham gia tuyển chọn thi đấu, mới được thả ra.
Lúc đầu tông môn không có ý định để Thạch Nghiễn xuất hiện, chỉ là lần chọn lựa này là nhằm vào các đệ tử Thiên Kiếm sơn, mà đối mặt cũng là thiên tài tinh anh bên trong thất đại thế lực.
Còn nữa, Thạch Nghiễn là đệ tử Thạch gia, cuối cùng tông môn trưởng lão vẫn là phóng xuất hắn ra ngoài tham gia trận đấu.
- Tốt!
Kim Chính Vũ cắn răng nói:
- Chính là hắn!
- Một hơi này, ta thực sự nuối không trôi, vừa rồi Thạch Minh Vũ kia cũng bị Chu Tử Kiện chém giết, lần này Thạch Minh Vũ chết rồi, ta không tin Thạch Nghiễn không xuất thủ, Thạch Nghiễn thế nhưng rất bao che khuyết điểm, lúc trước giết vị Thiên Kiếm Tử kia cũng là bởi vì hắn khi nhục đệ tử Thạch gia.
- Đi!
Một nhóm mười mấy người nháy mắt rời đi.
Mà cùng lúc đó, một bên khác, Mục Vân chẳng có mục đích đi bên trong Thiên Kiếm sâm lâm.
Giờ phút này hắn hối hận đến phát điên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận