Vô Thượng Thần Đế

Chương 1424: Cẩn thận phân tích

Mục Vân ha ha cười nói:
- Ta hoành không xuất thế, theo đạo lý mà nói, khen thưởng, chức vụ tiểu đội trưởng đã đủ, thế nhưng Lâm Nhất Thâm lại đội lên đầu ta chức vị đại đội trưởng, đây là gây thù hằn cho ta.
- Không thể nào?
- Sao lại không?
Mục Vân chậm rãi nói:
- Đây vẫn chỉ là thứ nhất, còn có thứ hai.
- Thứ hai là?
- Thứ hai, một trăm khỏa Nhân Dương Đan, đây chính là một trăm khỏa Nhân Dương Đan chân chính, mà lại xuất ra từ trong tay hạch tâm trưởng lão Nhất Diệp kiếm phái, một viên đều đủ để Ám Huyền thạch tràng oanh động, chớ nói chi là một trăm khỏa.
- Lâm Nhất Thâm muốn tạo ngươi thành một con dê béo, để ngươi bị hố?
Vô Cực Ngạo Thiên suy nghĩ tỉ mỉ, chỉ cảm thấy thân thể phát lạnh.
- Còn có thứ ba, Lâm Nhất Thâm ở trước mặt răn dạy tôn nhi, che chở tên nô lệ như ta, võ giả bên trong Ám Huyền thạch tràng nghĩ như thế nào về hắn?
- Cho rằng hắn đại công vô tư....
- Ngươi cũng không phải quá đần!
Mục Vân ha ha cười nói, trong mắt mang theo một tia khen ngợi.
Mục Vân lần nữa nói:
- Vô luận là đề thăng ta làm đại đội trưởng, hay ban thưởng một trăm khỏa Nhân Dương Đan, Lâm Nhất Thâm này, nhìn qua làm hợp tình hợp lý, thế nhưng dụng tâm...
Vô Cực Ngạo Thiên cũng cảm giác toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Nếu không phải Mục Vân nói ra, hắn căn bản nghĩ không ra điểm này.
Hiện nay suy nghĩ cẩn thận, những phần thưởng này, nhìn như hợp tình hợp lý, trên thực tế, đúng là quá lớn.
- Hảo, những chuyện này, cũng không phải chúng ta có thể chống cự, Lâm Phong kia, ta có thể chống lại, Lâm Nhất Thâm, muốn giết ta, chỉ cần động động ngón tay là xong.
Mục Vân cười khổ nói:
- Tiên giới, càng thêm tràn ngập gian nguy xa so với trong tưởng tượng của các ngươi, nơi này mới thật sự là... Lòng người khó dò.
- Hắc hắc, ta lại quản không được nhiều như vậy, chỉ là đi theo ngươi, ta tất nhiên không ruồng bỏ ngươi.
Vô Cực Ngạo Thiên cười ha ha nói:
- Bằng vào ngươi hiểu rõ ta, loại người như ngươi, sẽ không làm chuyện vong ân phụ nghĩa.
Nghe đến lời này, Mục Vân cũng cười một tiếng, không có mở miệng.
Lâm Nhất Thâm muốn giết hắn, một chưởng đã có thể giải quyết.
Bây giờ lại tốn hao nhiều tâm địa gian giảo, đủ để nhìn ra, tranh đấu bên trong Nhất Diệp kiếm phái cũng rất thảm liệt.
Mà cùng lúc đó, một bên khác, bên trong Nhất Diệp kiếm phái.
Thân là một trong ngũ đại Phàm Thiết cấp thế lực, Nhất Diệp kiếm phái cùng Thông Thiên kiếm tông, Tẩy Kiếm Các, Tinh Nguyệt kiếm phủ, Cửu Trọng môn, ngũ đại thế lực, địa điểm kiến thiết đều ở vào bên trong thế giới Tiên cảnh.
Mà giờ phút này, dãy núi sóng biếc, phía trên một tòa sơn phong nhìn qua Tiên khí lượn lờ, hoa thơm cỏ lạ chim hót véo von.
Lâm Nhất Thâm đứng trước quảng trường đại điện trên đỉnh núi, nhìn về một thân ảnh phía trước, lạnh lùng không nói.
- Gia gia...
- Ngươi ngậm miệng!
Lâm Nhất Thâm nhìn tôn nhi trước mắt, quát:
- Lâm Phong, ta nói cho ngươi biết bao nhiêu lần, làm việc nhất định phải bất cứ lúc nào cẩn thận.
- Gia gia, ta biết, chỉ là một tên nô lệ...
- Một nô lệ thì thế nào rồi?
Nhìn thấy Lâm Phong vẫn còn quật cường, Lâm Nhất Thâm nói:
- Nhất Diệp kiếm phái ta, cơ hồ bốn thành đệ tử đều đi ra từ bên trong từ Ám Huyền thạch tràng, ngươi xem thường người khác, một ngày nào đó, gặp nhiều thua thiệt.
- Vậy ta nên bị người này khinh bỉ sao? Tốt xấu gì ta là đệ tử Nhất Diệp kiếm phái, hắn hiện tại chỉ là nô lệ...
- Dĩ nhiên không phải.
Lâm Nhất Thâm khẽ nói:
- Ta dạy ngươi nhiều như vậy, ngươi thế nào không nhớ được?
- Cho dù là một tên nô lệ, đối phó, cũng muốn sử dụng mười hai phần thủ đoạn.
Lâm Nhất Thâm chậm rãi nói:
- Lần này, ta đề thăng hắn làm đại đội trưởng, gia hỏa này phải nhận chức đại đội trưởng kia, thủ hạ mấy ngàn người, cảnh giới của hắn chỉ mới đến nhất phẩm Nhân Tiên, lợi hại hơn nữa, có thể tránh được mấy người kia minh thương ám tiễn?
- Thế nhưng vạn nhất những người kia không xuất thủ làm sao bây giờ? Dù sao cũng là ngài chỉ định Mục Vân làm đại đội trưởng.
- Không xuất thủ?
Lâm Nhất Thâm cười ha ha nói:
- Lâm Phong, ngươi vẫn quá tuổi trẻ, một trăm khỏa Nhân Dương Đan, đối với ngươi mà nói, không tính là gì, đối với Mục Vân thì không phải như thế.
- Những người kia, nhìn thấy Nhân Dương Đan, chỉ sợ không phải chó dại cũng sẽ điên lên.
Nghe đến lời này, ánh mắt Lâm Phong lộ ra một tia kinh hỉ.
- Gia gia mưu tính sâu xa, tôn nhi cảm thấy không bằng.
- Lâm Phong, ngươi nhớ, giết người, muốn từ trong vô hình, mà giết gà thì cần dùng đao mổ trâu.
- Tôn nhi hiểu rõ.
Lâm Nhất Thâm nhẹ gật đầu, nói:
- Được rồi, chuyện này dừng ở đây, ta còn cần bẩm báo Phái chủ liên quan tới chuyện bên trong bí tàng, khoảng thời gian này, ngươi tốt nhất đừng đi Ám Huyền thạch tràng, để tránh xuất hiện ảnh hưởng không tốt, đợi đến khi giải quyết chuyện bí tàng Ám Huyền thạch tràng, nếu tiểu tử kia còn chưa có chết, ngươi đi giết hắn đi!
- Tôn nhi lĩnh mệnh.
Nhìn thấy Lâm Nhất Thâm phi thân rời đi, Lâm Phong nắm chặt song quyền, trong mắt đầy ngoan lệ.
- Mục Vân, ngươi chết chắc, chết chắc, bảo bối trên người ngươi, trừ ta ra không còn có thể là ai khác.
Trong mắt Lâm Phong đầy vẻ tàn nhẫn.
Mà cùng lúc đó, Mục Vân trở lại bên trong gian phòng của mình.
Giờ phút này bên trong gian phòng, bốn đạo thân ảnh ngồi vây quanh một đoàn.
Mục Vân, Vô Cực Ngạo Thiên, La Thành, La Vân bốn người.
- Mục Vân, ngươi gọi chúng ta tới, không biết có chuyện gì?
- Đại sự.
Nhìn bốn người, Mục Vân chậm rãi nói:
- Lần này, gọi các ngươi đến, toan tính chuyện liên quan đến tương lai của các ngươi, ta hỏi các ngươi, các ngươi thật nguyện ý cùng ta cùng đi tới, thật sao?
Nghe đến lời này, ba người Vô Cực Ngạo Thiên nhìn nhau.
- Mục minh chủ, ngươi ta trước đó mặc dù là địch, thế nhưng ta biểu hiện đến bây giờ, ngươi cũng nhìn thấy, vẫn không tin ta?
- Đúng vậy, Mục đại ca, huynh đệ chúng ta đã xem ngươi như đầu lĩnh, hiện tại đối nghịch với Lâm Phong kia, một mình ta chắc sẽ bị hù chết.
- Đúng thế, ta cũng như vậy, ta lúc ấy vẫn đứng ra nha, ngươi bây giờ không thể không che chở huynh đệ chúng ta, nếu không chúng ta sẽ rất thảm.
Nghe được ba người nói, Mục Vân chỉ là cười không nói.
- Tốt rồi, đã như vậy, có việc, ta cũng không dối gạt các ngươi.
Mục Vân vừa dứt lời, bàn tay buông lỏng.
Rầm rầm, từng viên đan dược xuất hiện phía dưới bàn tay hắn.
Từng viên đan dược, mang theo ánh sáng màu lam, đan hương tràn ngập.
Nhưng dù đan hương tràn ngập, vẫn bị trận pháp Mục Vân sớm đã thiết trí ngăn cản, căn bản không có cách khuếch tán ra.
- Nhân Dương Đan!
Nhìn một đống Nhân Dương Đan, ba người sững sờ, triệt để ngốc.
Mục Vân tuyệt không giải thích, ngược lại lấy ra hết Nhân Dương Đan mình luyện chế và Nhân Dương Đan mà Lâm Nhất Thâm cho hắn, để qua một bên khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận