Vô Thượng Thần Đế

Chương 2604: Biến cố đột nhiên xuất hiện

Hạ quyết tâm, Mục Vân bắt đầu động thủ.
Diệp Tuyết Kỳ, Diệp Thu và Linh Nguyệt Huyền đứng ở một bên, đám người Triệu Nham Minh cũng kiên nhẫn chờ đợi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, màn đêm buông xuống, Mục Vân dừng tay lại, giúp Diệp Thu chải chuốt.
Sau đó tiếp tục cởi bỏ khí phù.
Thời gian trôi qua từng ngày, nửa tháng, thoáng cái đã trôi qua.
Mà nửa tháng này, Mục Vân ước chừng cởi bỏ gần một nửa khí phù.
Thế nhưng, ngày hôm nay, Mục Vân vẫn như thường đi cởi bỏ khí phù, đột nhiên cảm giác không thích hợp.
Khí phù, thay đổi.
Trở nên rất khác với những gì hắn biết.
Trong một ngày, Mục Vân thậm chí ngay cả một đạo khí phù cũng không có giải quyết.
- Khí phù, trở nên huyền diệu.
Mục Vân nhìn trước người, lẩm bẩm.
- Những khí phù này, chưa từng nghe thấy, kỳ quái chặt chẽ...
Hắn đứng tại chỗ, không nhúc nhích, thủy chung đang nghiên cứu một đạo khí phù kia.
Liên tiếp mười ngày, Mục Vân đều bị một đạo khí phù kia chặn lại.
- Ta hiểu rồi.
Đột nhiên, ngày hôm nay, trong mắt Mục Vân hiện lên một tia tinh quang.
- Những khí phù này, không phải khí phù đơn giản, hẳn là… Đế cấp tiên khí phù.
Trong lòng Mục Vân thoáng kích động.
Luyện chế tiên khí cuối cùng cần chính là khí phù, Gia Cát Văn chính là Đế khí sư, hắn nắm trong tay chính là khí phù trình độ Đế khí.
Mục Vân trước đây theo văn sư học tập nhất thời, hiểu biết rất nhiều.
Thế nhưng những khí phù này, hắn cũng chưa từng thấy qua.
- Nếu văn sư ở đây, tất nhiên có thể phát hiện bí mật bên trong khí phù này.
Mục Vân cảm thán một tiếng, liền bắt đầu động thủ.
Lần này, hắn không phải chuẩn bị phá vỡ khí phù, mà là học tập.
Trong nhất thời dài tiếp theo, Mục Vân vẫn đứng trước bức tượng khổng lồ.
Mà thời gian hắn nói hơn một tháng đã trô iquaa, hiện tại đã sớm qua hai tháng thời gian.
Nhưng Mục Vân mỗi ngày tựa hồ không hề tiến triển.
- Đã hai tháng rồi!
Hỏa Ngọc Tử bất đắc dĩ nói:
- Mục Tiên Vương không phải nói chỉ cần mất bốn mươi ngày thôi sao, bây giờ…?
- Ta thấy hắn tựa hồ gặp phải khó khăn gì đó.
- Đó cũng không phải chúng ta có thể trợ giúp, Mục Vân chính là đồ đệ của Gia Cát Văn, vị tồn tại duy nhất có thể trở thành Đế khí sư kế tiếp.
- Cái này cũng đúng.
Mấy người ngoại trừ chờ đợi cùng lo lắng, cũng không có biện pháp nào khác.
Chỉ là trong lúc ba người mở miệng, bức tượng khổng lồ kia đột nhiên động.
Một đạo ánh sáng bốc lên, thân ảnh cao lớn mấy trăm thước, lúc này động.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người phấn khích.
- Được rồi?
Mọi người khẩn trương nói.
Mục Vân hiện tại, một bước lui về phía sau.
- Khí phù trên cự tượng này, ta đã toàn bộ giải quyết, chỉ là cự tượng rốt cuộc sẽ phát sinh chuyện gì. Ta không biết.
Dứt lời, Mục Vân dẫn theo ba người Diệp Thu, vội vàng lui về phía sau.
Hai tháng này, đáng giá.
Quả thực là phi thường đáng giá.
Khí phù trên cự tượng kia, hắn một bên học tập, một bên phá giải. Hiện tại, Mục Vân mơ hồ cảm giác, có lẽ, hắn có thể luyện chế ra Đế cấp tiên khí...
Tất nhiên, đây chỉ là lý thuyết, cho dù nó có thể, nhưng cũng phụ thuộc vào thực tế.
Bất quá những khí phù kia, thật sự là rất huyền diệu.
Giờ khắc này, trong thành cổ, những người còn đang chờ đợi, rốt cục là chờ đợi được hy vọng, một đám hoặc xa hoặc gần cẩn thận quan sát tượng khổng lồ.
Mục Vân hiện tại trong lòng cũng khẩn trương.
Bức tượng khổng lồ rốt cuộc như thế nào, hắn cũng không biết!.
Ông...
Trong lúc bất chợt, bên trong bức tượng khổng lồ, một tiếng ong vang lên, bước chân tất cả mọi người đều lui về phía sau.
Tiếng ong ong, không ngừng vang lên.
Hai tiếng phanh phanh đột nhiên vang lên, bức tượng khổng lồ lúc này, trên mấy trăm thước, đôi mắt kia đột nhiên mở ra.
Nhưng hai mắt mở ra kia lại mang theo mùi máu tươi, một vệt máu đỏ, rõ ràng xuất hiện, nhìn chằm chằm phía trước.
Ầm...
Trong lúc đó, bức tượng khổng lồ đã di chuyển.
Nhưng chỉ là con mắt động.
Ánh mắt của bức tượng khổng lồ xuyên thấu lên trời, giờ khắc này, bắn ra hai đạo ánh sáng, oanh vang cổ thành.
Trong phút chốc, hai địa phương trong thành cổ bạo liệt ra, sương mù lượn lờ.
Tiếng ầm ầm lần thứ hai vang lên, cự tượng bước ra hai chân, mặt đất run rẩy, trong hai mắt, hào quang lần thứ hai bắn ra.
- Mau lui.
Trong đám người, một tiếng gầm gừ vang lên, mọi người nhất thời bắt đầu chạy trốn khắp nơi.
Cự tượng này cao lớn mấy trăm thước, bọn họ vốn tưởng rằng giống như cự tượng lớn, bên trong cũng là tự thành một mảnh không gian, nhưng không nghĩ tới, tên này, là sống lại.
Hiện tại nghĩ lại, những khí phù kia, càng giống như phong ấn nó, khiến cho nó không cách nào hành động.
Mục Vân cởi bỏ khí phù, chính là cởi bỏ phong ấn, đại gia hỏa này, tức giận.
Oanh oanh...
Nhất thời, cả cổ thành, triệt để trở nên bối rối.
- Đáng chết.
Xa xa, Vân Lang nhìn thấy một màn này, mắng nhẹ một tiếng.
Hắn hơn hai tháng nay, cũng là ở đây chờ đợi, nhưng không nghĩ tới, kết quả chờ đợi, cư nhiên là như vậy.
- Vân huynh, chúng ta làm sao bây giờ?
- Còn có thể làm sao bây giờ?
- Đi thôi.
Vân Lang lạnh lùng nói:
- Đáng chết, đợi lâu như vậy, không đợi được bí mật gì, ngược lại là chờ tới một đại gia hỏa như vậy, đại gia hỏa này nếu tàn sát bừa bãi ở trong tượng lớn, ai có thể ngăn cản được hắn?
Nghe được lời này, mọi người cũng căm như hến.
- Chúng ta đi, để đại gia hỏa này cho bọn họ hảo hảo giày vò đi.
Vân Lang không chút do dự, xoay người rời đi.
Mà lúc này, Triệu Nham Minh, Hỏa Ngọc Tử cùng Chu Vô Khuyết mấy người cũng là vẻ mặt ngây thơ.
Bọn họ căn bản không nghĩ tới sẽ là loại kết quả này.
Nhìn từ bề ngoài, bức tượng khổng lồ nhỏ này cơ hồ giống nhau như đúc cùng tượng khổng lồ lớn để bọn họ tiến vào, bọn họ cho rằng đây sẽ là đầu mối, nhưng không nghĩ tới, căn bản không phải, tên này, là một khôi lỗi.
- Chúng ta phải làm gì?
Hỏa Ngọc Tử cũng là muốn mắng người.
- Đi thôi.
Triệu Nham Minh không chút do dự nói:
- Đại gia hỏa này, quả thực bá đạo, đánh cũng đánh không thấu, công kích lợi hại bá đạo.
- Con bà nó chứ!
Chu Vô Khuyết giờ khắc này cũng nhịn không được mắng to.
Quả thực là mất mặt.
Bọn họ ở đây chờ đợi mấy tháng, nhưng đổi lại một kết quả như vậy, làm sao có thể tiếp nhận?
Lần này phán đoán sai lầm, quả nhiên là tổn thất quá lớn.
Tượng khổng lồ này quả thực là một bảo khố khổng lồ, bọn họ lãng phí thời gian ở đây, những người khác lại đạt được chỗ tốt.
- Rút đi.
Triệu Nham Minh không nói hai lời, lui đi.
Chu Vô Khuyết, Hỏa Ngọc Tử tuy rằng trong lòng không cam, nhưng cũng không ngừng rút lui.
Mà lúc này, bức tượng khổng lồ nhỏ kia hiện tại đang không ngừng gầm thét, tùy ý chà đạp cả cổ thành.
- Làm thế nào điều này có thể xảy ra?
Diệp Tuyết Kỳ kinh ngạc xuất thần.
- Sao không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận