Vô Thượng Thần Đế

Chương 1944: Bị Vây Quanh

- Ta và mấy người tỷ tỷ cùng nhau đến chỗ này, điều tra vấn đề nơi này, thế nhưng không nghĩ tới, đụng phải người Hoàng Cực thế gia, không chỉ Hoàng Cực thế gia, đệ tử Tử Hoàng tháp cùng Càn Khôn sơn trang cũng xuất hiện ở đây.
Thần Vũ Trúc lo lắng nói.
- Ta biết!
Mục Vân an ủi:
- Ngươi đừng có gấp, ta muốn nhìn xem gia hỏa này muốn làm gì?
Mục Vân đưa tay nắm lấy mũi thương đâm vào bộ ngực mình, không nói hai lời, kéo ra.
Phù một tiếng vang lên, mũi thương mang theo máu tươi vọt ra từ trong thân thể Mục Vân.
Thấy cảnh này, cả khuôn mặt Thần Vũ Trúc trắng bệch.
Mục Vân lại thờ ơ.
- Diệp Vô Tình, ngươi làm cái gì?
Nhìn Diệp Vô Tình, Mục Vân lạnh lùng nói.
- Làm cái gì?
Diệp Vô Tình nhìn Mục Vũ, lại hắc hắc cười không ngừng:
- Mục Vân, ngươi quá tự cho là đúng, ngươi cho rằng ai cũng nguyện ý làm bạn tốt với ngươi?
- Tự tin như vậy, ta thật hoài nghi, ngươi thế nào sống đến một ngày này, còn tin tưởng cái gọi là bằng hữu xuất sinh nhập tử? Nếu như không phải vì tiến vào nội minh, ta sớm đã giết ngươi.
- Nga, nói như vậy, ngươi không phải đệ tử Tam Cực Thiên Minh, nói đúng ra, ngươi là gian tế của tam đại thế lực khác?
Giọng Mục Vân dần dần lạnh lùng.
- Phải thì như thế nào? Nói thật cho ngươi biết, ta tên Hoàng Cực Vô Tình, cũng không phải Diệp Vô Tình.
Diệp Vô Tình hung hăng nói:
- Nếu không phải ngươi, Hoàng Cực thế gia chúng ta như thế nào khuất nhục ở bên trong Hoàng Cực thành, chín phần mười lãnh thổ Trầm Luân Chi Địa trước kia bị Bích Lạc hoàng tuyền tông chiếm cứ, Hoàng Cực thế gia chúng ta đành phải chiếm một phần, đây hết thảy đều bởi vì ngươi.
- Tên điên.
Mục Vân mắng.
- Tên điên? Ta thấy ngươi mới là người điên?
Hoàng Cực Vô Tình cười nhạo nói:
- Ngươi và Giang Diễm thật giống, đều ngu xuẩn.
- Nói như vậy, Giang Diễm cũng là ngươi giết.
- Không sai!
Hoàng Cực Vô Tình lạnh lùng cười nói:
- Mục Vân, ngươi quá tự cho là đúng, ngươi cho rằng ai cũng nguyện ý cùng ngươi làm bạn tốt?
Ánh mắt Mục Vân hiện tại nhìn Hoàng Cực Vô Tình mang theo một tia ý lạnh.
- Không nghĩ tới, Hoàng Cực thế gia ngươi còn chơi kế phản gián? Xem ra lần luyện tập này, Hoàng Cực thế gia các ngươi, Càn Khôn sơn trang cùng Tử Hoàng tháp cũng nhận được tin tức?
Mục Vân ngược lại hào hứng, vốn cho rằng là một trận thí luyện đơn giản, nhưng bây giờ, lại liên luỵ tam đại Bạch Ngân cấp thế lực vào.
- Diệp Vô Tình, tên phản đồ ngươi, Hoàng Cực thế gia các ngươi đã là mặt trời lặn phía tây, Tam Cực Thiên Minh ta sẽ e ngại Hoàng Cực thế gia cùng Tử Hoàng tháp, Càn Khôn sơn trang à?
- Ồ? Thật sao?
Hoàng Cực Vô Tình lần nữa nói:
- Thần Vũ Trúc, ngươi ghi nhớ tên của ta, ta gọi Hoàng Cực Vô Tình, không gọi Diệp Vô Tình, ngươi tốt nhất ghi nhớ, lần này, là thời khắc Tam Cực Thiên Minh các ngươi bị hủy diệt.
- Hủy diệt? Ngươi nằm mơ.
- Ta nằm mơ?
Hoàng Cực Vô Tình hừ một tiếng, không tiếp tục để ý.
Hắn ngược lại rất muốn nhìn một chút, Mục Vân hiện tại có biểu tình gì.
Mà Hoàng Cực Vô Tình hiện tại cũng mặc kệ đối phương đến cùng có biểu tình gì, chỉ muốn làm thịt Mục Vân.
- Hoàng Cực Vô Tình, làm gì nói nhảm nhiều với hắn như vậy, giết là được.
Ngay hiện tại, một thân ảnh chạy nhanh đến.
Nhìn kỹ lại, lại là một vị người quen biết cũ.
Thái Tử - Sở Bất Phàm.
Nhìn thấy Sở Bất Phàm, ánh mắt Mục Vân lộ ra vẻ cẩn thận.
Gia hỏa này càng thêm cường hoành hơn khi nhìn thấy hắn tại Kim Tiên di chỉ.
- Mục Vân!
Sở Bất Phàm nhìn Mục Vân, quát:
- Ta biết, Kim Tiên Bi ở trên người ngươi, chúng ta cướp đi, bất quá là bi giả, dùng thủ đoạn của ngươi, bia thật tất nhiên là nằm trong tay ngươi.
- Ồ? Ta có bản lĩnh lớn như vậy?
Mục Vân lại cười nói.
- Ngươi đương nhiên có, bởi vì ta rõ quá khứ ngươi như lòng bàn tay.
Sở Bất Phàm hiện tại tuyệt không mở miệng, thế nhưng một thân ảnh lại chậm rãi đứng ra bên cạnh hắn.
- Mục Vân, ngươi còn nhớ ta không?
một thân ảnh kia cao lớn nở nang, nhìn qua giống như ma quỷ đi ra từ trong địa ngục.
Ngọc Huy Nhân.
Bên trong Tam Thiên tiểu thế giới, giới chủ Ma Ngọc tiểu thế giới, một trong Thập Đại Tôn Giả.
Thái Tử nhìn Mục Vân, cười lạnh nói:
- Như thế nào? Lão bằng hữu gặp lại, có phải cảm thấy mừng rỡ?
- Mục Vân, ta biết, ngươi trước đó có ba khối Cửu Linh Đoạt Thiên Bi, cái gọi Kim Tiên Bi, hẳn là bị ngươi cướp đi, bốn khối Cửu Linh Đoạt Thiên Bi trên người ngươi, ta nghĩ đây cũng là vì cái gì, ngươi một mực anh dũng đi tới phía trước?
- Ngọc Huy Nhân, thật sự hồi lâu không thấy...
Khóe miệng Mục Vân hơi nâng lên.
- Có lẽ ta nên nói cho ngươi, Độc Vạn Sơn, Diệu Thiến cùng Luân Động Thương đều đang ở thế giới cực lạc chờ ngươi đấy, ngươi không đi gặp bọn hắn sao?
- Đi gặp bọn hắn, nào có vui bằng gặp lại ngươi?
Ngọc Huy Nhân cười lạnh nói:
- Mục Vân, lần này trên trời dưới đất không ai cứu được ngươi.
- Ta biết cho tới nay, ngươi đều có đếm không hết biện pháp, một lần lại một lần đào thoát tử vong, ta hiểu rõ, cho nên... Hiện tại, lần này, ta sẽ để cho ngươi chết không có chỗ chôn.
- Bằng ngươi? Còn là ngươi?
Mục Vân nhìn Ngọc Huy Nhân cùng Thái Tử hai người.
- Thêm tiểu nữ tử ta đây?
Ngay hiện tại, một phương khác lại xuất hiện một thân ảnh.
Nhìn thân ảnh kia yểu điệu tinh tế, lồi lõm thành hình, đáy lòng Mục Vân hơi lộp bộp một tiếng.
Người này bộc phát ra khí tức rất mạnh.
- Mục Vân tiên sinh? Thiên Thánh tư chất, sớm nghe nói đại danh.
Nữ tử trẻ tuổi nhìn Mục Vân, một đôi mắt giống như muốn chảy ra nước.
- Tiểu nữ tử là Tử U Ngữ của Tử Hoàng tháp, không biết có thể lọt vào pháp nhãn của Mục tiên sinh hay không?
- Tử U Ngữ, nữ nhân Tử Hoàng tháp các ngươi đều dâm đãng thế à, thông đồng cả người chết? Mục Vân này, Hoàng Cực thế gia ta tất sát không thể nghi ngờ.
Ngay hiện tại, một tiếng hừ đột nhiên vang lên.
Phía sau, bên người Hoàng Cực Vô Tình, một đống người xuất hiện.
- Bích Thiên đại ca.
Hoàng Cực Vô Tình nhìn người này, chắp tay chào.
Hoàng Cực Bích Thiên, thiên chi kiêu tử Hoàng Cực thế gia.
Mục Vân đột nhiên phát hiện, trận thí luyện nơi đây càng thêm giống như là một hồi âm mưu.
- Tử Hoàng tháp Tử U Ngữ, xà hạt độc phụ, cảnh giới ngũ phẩm Huyền Tiên, Hoàng Cực thế gia Hoàng Cực Bích Thiên, tứ phẩm Huyền Tiên, Sở Bất Phàm, chính là con trai của trang chủ Sở Lăng Thiên Càn Khôn sơn trang, thiên phú siêu nhiên, vẫn giấu kín bên trong Nhất Diệp kiếm phái các ngươi, thẳng đến khi bị ngươi chen đi, gia hỏa này là lục phẩm Huyền Tiên.
Thần Vũ Trúc đứng ở bên người Mục Vân, cẩn thận nói.
- Hiện tại tựa hồ không phải thời điểm nói cho ta cảnh giới của bọn hắn nhA?
Mục Vân nhìn Thần Vũ Trúc, nhịn không được cười lên nói:
- Nơi này, bọn hắn cơ hồ bao chúng ta thành một cái bánh chưng, thế nào rời đi mới là chính đồ?
- Ta thế nào có biện pháp?
Thần Vũ Trúc bất đắc dĩ nói:
- Không thì chết một lần.
- Ngươi thấy rất nhẹ nhõm nhỉ, ta cũng không muốn chết ở chỗ này đâu.
Mục Vân khổ sở nói.
Hắn thật không nghĩ tới, tam đại Bạch Ngân cấp thế lực lần này xuất động, cơ hồ toàn bộ đều là đệ tử thiên tài đỉnh tiêm.
Xem ra lần này, không chỉ vì giết Mục Vân hắn, càng là vì Tam Cực Thiên Minh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận