Vô Thượng Thần Đế

Chương 1739: Nguyên Lực Tiên Quyết (2)

- Còn về ngươi có thể tu luyện tới điệp gia mấy ấn, thì xem năng lực của ngươi.
Quy Nhất vừa dứt lời, yên lặng không nói.
- Bị ngươi nói mạnh như vậy, ta ngược lại rất muốn thử xem.
- Đó là đương nhiên, tiên pháp quá cùi bắp, ta cũng sẽ không cầm ra, không giống ngươi, lấy ra một ít tiên pháp loạn thất bát tao, lắc lư những tên kia, từng người coi ngươi là tổ tông.
- Ta...
Mục Vân biết, Quy Nhất xem thường tiên pháp hắn tích lũy kiếp trước, cho rằng là làm ẩu.
Bất quá xác thực, mỗi lần Quy Nhất xuất ra tiên pháp, đúng là để người tìm không ra mao bệnh, đây cũng là vì cái gì Mục Vân thường xuyên không tu luyện võ kỹ mình quen thuộc kiếp trước, mà lựa chọn Quy Nhất cho hắn.
Đông đông đông...
Ngay khi Mục Vân chuẩn bị trước quen thuộc tâm pháp, từng tiếng đập cửa lại đột nhiên vang lên.
Mở cửa, Mục Vân nhìn thấy Phượng Như Ý giờ phút này đang hiện ra vẻ mặt lo lắng.
- Chuyện gì, khẩn trương như vậy?
- Không tốt, việc lớn không tốt.
Phượng Như Ý thở dốc nói:
- Có đại sự xảy ra, Triêu Thiên Ca và Chiến Thiên Linh hai người trúng độc.
- Trúng độc? Người đâu?
Mục Vân không kịp hỏi nhiều, nói:
- Vừa đi vừa nói.
- Ừm.
Hai người xuyên qua đường phố, trong lúc người đến người đi, Phượng Như Ý nói rõ đầu đuôi: - Mấy người chúng ta vốn đi tới một ít Đan các bên trong ngoại thành nhìn, muốn nhìn một chút có đan dược gì kì lạ, thế nhưng về sau, Chiến Thiên Linh nhìn trúng một loại đan dược, nhưng lúc đang muốn mua lại, lại bị người đoạt đi.
- Chiến Thiên Linh không phục, lý luận vài câu với người kia, thế nhưng không nghĩ tới, hai người vừa đối mặt, Chiến Thiên Linh đã ngã xuống dưới.
- Sau đó thì sao?
- Về sau, Triêu Thiên Ca chỉ muốn đi đỡ Chiến Thiên Linh, kết quả cũng đổ gục, hai người hiện tại khí tức yếu ớt, ta thấy chuyện không đúng, chỉ có tranh thủ thời gian trở về tìm ngươi.
Nghe đến lời này, sắc mặt Mục Vân âm trầm nói:
- Là người Tam Cực Thiên Minh?
- Không phải, là người Thiên Dược minh.
Thiên Dược minh?
Thiên Dược minh chỉ giống như Thiên Kiếm lâu, chính là Thanh Đồng cấp thế lực, hạ thủ không cần tàn nhẫn như vậy chứ?
Trong lòng Mục Vân cảm giác, chuyện không có đơn giản như bề ngoài.
Không bao lâu, hai người xuất hiện bên ngoài một Đan các.
Mục Vân tiến vào bên trong Đan các, nhìn bóng người tới tới lui lui, vây quanh đại môn, chui vào.
Vừa tiến vào bên trong đại điện, phanh phanh hai tiếng bành vang lên, hai thân ảnh, bị ném ra.
Mục Vân một tay tiếp một người.
Hai người này chính là Chiến Thiên Linh và Triêu Thiên Ca.
Đáng ghét.
Người đều trúng độc, thế mà còn ném người ra.
Nhưng hiện tại Mục Vân không có thời gian so đo những thứ này.
Ngay khi một tay tiếp một người Chiến Thiên Linh và Triêu Thiên Ca, trong mắt Mục Vân loé lên một vòng hào quang.
Trong nháy mắt đụng phải thân thể hai người, Mục Vân cảm giác được một lực lượng tà tính xen kẽ chui vào đến trong thân thể của hắn.
Loại cảm giác này rất kỳ quái, để Mục Vân chỉ cảm thấy thân thể đều muốn bị no bạo.
Mà cỗ lực lượng quỷ dị kia chỉ để đầu người choáng hoa mắt.
Nhưng bên trong cơ thể Mục Vân hiện nay có bốn loại thiên hỏa, có thể nói bách độc bất xâm.
Những độc tố này khi tiến vào trong thân thể của hắn một lát, đã bị đốt thành trò.
Hai tay đỡ Chiến Thiên Linh và Triêu Thiên Ca, Mục Vân dẫn dắt đến thiên hỏa, vọt thẳng vào bên trong thân thể hai người, khu trục những độc tố kia...
Thời gian từ từ trôi qua, Mục Vân thở ra một hơi, lau mồ hôi.
Trên mặt đất, Chiến Thiên Linh và Triêu Thiên Ca chậm rãi tỉnh lại.
- Mục huynh.
- Mục huynh.
Nhìn thấy Mục Vân, hai người vội vàng đứng lên, chắp tay gọi.
- Được rồi, ta đã thanh lý độc tố bên trong cơ thể các ngươi, hiện tại còn rất yếu ớt, trở về tu dưỡng, mấy ngày nay tranh thủ khôi phục lại.
- Ừm.
Mục Vân nhìn hai người, lại lần nữa nói:
- Đến cùng xảy ra chuyện gì?
- Chúng ta đụng phải người Thiên Dược minh, bọn hắn thực sự không nói đạo lý, ngang ngược không chịu nổi, chúng ta lý luận với bọn hắn một phen, kết quả bọn hắn liền thi độc!
Chiến Thiên Linh tức giận hừ hừ nói.
Nếu như là Tam Cực Thiên Minh, hắn căn bản sẽ không tranh, thế nhưng là người Thiên Dược minh, bọn hắn lại không thể không tranh.
Thiên Dược minh dù sao cũng chỉ là Thanh Đồng cấp thế lực, cuồng vọng tự đại, bọn hắn đương nhiên không quen nhìn.
- Bọn hắn đâu?
Mục Vân nhíu mày hỏi.
- Tìm chúng ta làm cái gì?
Mục Vân vừa dứt lời, một tiếng khàn khàn đột nhiên vang lên.
Xoay người sang chỗ khác, nhìn thấy những người kia, Mục Vân lại lần nữa sững sờ.
- Là các ngươi.
- Là ngươi.
Hai phe nhìn nhau, mỗi người đều kinh ngạc.
- Mục Vân, ngươi không chết, ngươi thế mà mạng lớn, còn không chết.
Tiếng nói hơi có vẻ bén nhọn vang lên.
- Ta đương nhiên sẽ không chết, các ngươi không chết, ta thế nào chết được?
Mục Vân khẽ cười nói.
Hai người trước mặt, hắn thực sự không thể quen thuộc hơn.
Môn chủ Ngũ Độc môn Ngũ Độc tiểu thế giới Độc Vạn Sơn.
Diệu gia lão tổ Thiên Bảo tiểu thế giới Diệu Thiến đại sư.
Hai đại Tôn Giả thế mà cũng xuất hiện ở đây, hơn nữa còn trở thành đệ tử Thiên Dược minh.
Hiện tại xem ra, hai vị này ở trong Thiên Dược minh tựa hồ địa vị cũng không tệ.
- Độc Vạn Sơn, Diệu Thiến, không nghĩ tới, đưa các ngươi đến Tiên giới, các ngươi ngược lại nhân họa đắc phúc?
Mục Vân không hiểu cười nói.
- Nói như vậy, chúng ta còn muốn cảm tạ ngươi rồi?
Nhìn Mục Vân, sắc mặt Độc Vạn Sơn âm trầm, khàn giọng, một đôi mắt phát ra ánh sáng khiếp người, nhìn chằm chằm Mục Vân.
- Tạ thì không cần.
Ý cười trên mặt Mục Vân cũng dần dần biến mất.
- Nhưng trọng thương đệ tử Nhất Diệp kiếm phái chúng ta, có phải nên chịu chút trách nhiệm?
- Nhất Diệp kiếm phái? Ha ha...
Nghe đến lời này, Độc Vạn Sơn ha ha cười nói:
- Nhất Diệp kiếm phái ngươi là thế lực gì? Phàm Thiết cấp thế lực thật sao? Thật không biết Tam Cực Thiên Minh sao lại nguyện ý để đám rác rưởi sâu kiến các ngươi tới tham gia hội luyện lần này, ta nhìn, hoàn toàn là lấy ra làm pháo hôi.
- Đến tột cùng ai là pháo hôi, còn chưa nhất định đâu.
Mục Vân vừa dứt lời, nhìn hai người, khắp khuôn mặt đầy ý cười.
- Vậy chúng ta cứ đợi nhìn.
Nơi này dù sao cũng là ngoại thành Tam Cực, là thành trì ngoại minh đệ tử Tam Cực Thiên Minh ở lại, nháo sự nơi này, không có kết cục tốt.
Bọn hắn đương nhiên biết hung hiểm trong đó.
- Vậy các ngươi tự giải quyết cho tốt.
Mục Vân khẽ nói.
- Mục Vân!
Thời khắc Diệu Thiến rời đi, nhìn Mục Vân, đột nhiên hỏi:
- Ngươi có nhìn thấy Tiên Ngữ khônh?
Nhìn Diệu Thiến, Mục Vân không có mở miệng.
Diệu Tiên Ngữ là đồ nhi của hắn, điểm này, không cách nào cải biến, hắn tìm thấy Diệu Tiên Ngữ, đương nhiên sẽ che chở nàng, yêu thương nàng.
Còn Diệu Thiến lại triệt để đối lập với hắn, nhìn người nọ, Mục Vân cảm giác... Buồn nôn.
Đám người Thiên Dược minh dần dần rời đi, mọi người thấy không có gì náo nhiệt để nhìn, cũng đều tản ra.
Nhìn Chiến Thiên Linh cùng Triêu Thiên Ca hai người, Mục Vân an ủi:
- Yên tâm đi, đang ở ngoại thành, không nên phát sinh xung đột, đến bên trong nơi thí luyện, ta sẽ giúp các ngươi lấy lại danh dự... Dù sao hai người kia cũng là đối thủ một mất một còn của ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận