Vô Thượng Thần Đế

Chương 1105: Ép lên tuyệt lộ (2)

- Từng người nhìn ta như vậy, chính các ngươi không may, trách ta?!
Mục Vân im lặng trợn trắng mắt, quay người, tiến vào bên trong đại điện.
Nơi này, chỉ là an toàn tạm thời.
Sinh môn chính là đường sống duy nhất của trận này, không chỉ có thể tránh né công kích, càng có thể tìm tới đường đi rời khỏi nơi này.
Giờ khắc này, vô luận nơi này chỉ có một môn Dung Thiên Quyết, hay có chí bảo gì khác, bọn hắn đều một mệnh đến tranh đoạt.
Những pho tượng võ giả kia căn bản không phải bọn hắn có thể giải quyết, rời đi đào mệnh mới là quan trọng nhất.
Mà Mục Vân đạt được một môn Dung Thiên Quyết đã vừa lòng thỏa ý.
Chỉ là điểm dung hợp võ kỹ này thôi đã khiến môn võ kỹ này rất đáng được.
Nhìn ánh mắt những người kia cơ hồ muốn thôn phệ mình, Mục Vân càng không quan tâm.
- Đáng chết, sao hắn lại ở bên trong!
Luân Vô Thường chỉ cảm thấy, nhìn thấy Mục Vân đứng ở nơi đó, như mình bị hung hăng quạt một bạt tai.
Trước đó, hắn sử dụng bí pháp, hao phí sấp sỉ một nửa máu tươi của mình mới quan sát toàn bộ trong cung điện dưới lòng đất, địa phương an toàn duy nhất.
Cái giá như thế này, hắn mới tìm được sinh lộ duy nhất.
Thế nhưng bên trong sinh lộ duy nhất này lại có một người đứng ở bên trong.
Cái này khiến hắn sao lại không giận.
- Phế vật!
Luân Vô Thường quát:
- Toàn bộ liều mạng, không muốn chết tại nơi này thì sử dụng ra toàn bộ thực lực của bản thân, nếu không, ai cũng cứu không được các ngươi.
- Vâng!
Nghe đến lời này, những võ giả lúc đầu đã mỏi mệt không chịu nổi quanh người Luân Vô Thường không biết từ nơi nào bộc phát ra một cỗ khí tức mãnh liệt, giống như được uống thuốc kích thích, lại lần nữa giết ra.
Dần dần, một con đường máu bị chém giết ra.
Đám người cách đại vị trí điện vẻn vẹn chỉ có không đến ba trăm mét.
Bá bá bá...
Nhưng trong lúc tất cả mọi người cảm giác nhìn thấy sinh cơ, từng tiếng xé gió lúc này đột nhiên vang lên.
Trong lúc từng tiếng xé gió vang lên, lần lượt từng thân ảnh lao đến chỗ này.
Hoặc là thân mang áo choàng màu đen, hoặc là thân mang áo choàng màu lam, hết thảy năm người.
Thế nhưng năm người này, không có người nào là giống như những pho tượng đại quân kia, hình thái rất khác nhau.
Đám người hiểu rõ, năm người ăn mặc dạng này bên trong đại quân pho tượng, tuyệt đối là võ giả Sinh Tử cảnh thực lực mạnh nhất.
Trong nháy mắt năm người kia vọt tới, ngăn ở trước mặt mọi người, thể hiện rõ là không để bọn hắn tiến vào bên trong đại điện.
Phanh phanh phanh...
Trong khoảnh khắc, năm người xuất thủ, từng tiếng lốp bốp vang lên, trong đám người, tử thương khoảng chừng bảy tám người.
- Sinh Tử cảnh tam trọng.
Nhìn thấy năm người kia gieo rắc ra lực lượng cường hoành, Luân Vô Thường sững sờ.
Năm người này, thực lực mỗi người đều bằng hắn lúc toàn thình.
Đây quả thực là không thể tưởng tượng nổi.
- Năm cường giả Sinh Tử cảnh tam trọng!
Sắc mặt Luân Vô Thường vài phiên biến hóa, chỉ có thể thấp giọng quát nói:
- Không để ý sinh tử, giết ra một đường máu.
Hắn đã không biết mình lần thứ mấy thét lên như thế này.
Thế nhưng hắn chỉ có hô như thế mới được.
Mới có thể để cho những người kia liều mạng, mà mình mới có thể thu hoạch được một chút hi vọng sống.
Tiếng phốc phốc phốc phốc vang lên, năm tên võ giả Sinh Tử cảnh tam trọng cảnh giới xuất thủ, áp lực đám người gia tăng.
Một hồi thời gian trôi qua, đám người từ ba trăm mét, tới gần đến một trăm mét khoảng cách, thế nhưng nhân số cũng từ ban đầu hơn năm trăm người đến bây giờ chỉ còn lại không đến một trăm người.
Giờ khắc này, đã không ai đi để ý tới những chuyện này.
Hi vọng đang ở trước mắt, người sống, đương nhiên là muốn xông ra.
- Tiểu sư muội, ngươi đi mau!
Giờ phút này Đấu Thiên Đô, Liễu Cách, Hứa Thiên Nhất ba người ngăn ở bốn phía Lạc Tuyết, quát to.
- Ta không đi!
- Đừng do dự, nếu không chúng ta cũng phải chết ở nơi này, đi mau.
Ba người liên thủ ngăn cản một vị võ giả pho tượng cảnh giới Sinh Tử cảnh tam trọng, sớm đã trở nên gánh nặng không chịu nổi.
Mà bây giờ, có thể đào tẩu một người là một người.
Lạc Tuyết cắn răng, cuối cùng vẫn chọn rời đi.
Nàng không đi, ba vị sư huynh căn bản không có khả năng toàn thân tâm đối kháng đối thủ.
Nhìn thấy Lạc Tuyết rời đi, ba người còn chưa kịp buông lỏng một hơi, đột nhiên, sau lưng Lạc Tuyết, một đạo hắc y thân ảnh bất ngờ xuất hiện.
Võ giả áo đen không chút khách khí, một chưởng vỗ tới phía sau Lạc Tuyết.
- Sư muội, cẩn thận!
Dù cho giờ khắc này phát hiện công kích, bọn hắn muốn ngăn cản, thế nhưng cũng đã là không kịp.
Trong nháy mắt ba người vừa dứt lời, công kích kia đã đi tới sau lưng Lạc Tuyết.
Oanh...
Trong khoảnh khắc, một tiếng nổ vang đinh tai nhức óc vang lên.
Ba người Đấu Thiên Đô trợn tròn mắt.
Xong!
Bọn hắn vốn muốn để tiểu sư muội nhà mình nhanh lên rời đi, thế nhưng chỗ nào nghĩ đến, trong bóng tối thế mà còn ẩn tàng một vị.
Chỉ là, tiếng nổ vang vừa dứt lời, một tiếng ho ra máu vang lên, hai thân ảnh, lại như như đạn pháo bay ra bên ngoài bầy pho tượng, rơi xuống phía trên cung điện.
Mục Vân.
Nhìn thấy Lạc Tuyết nằm trong ngực Mục Vân bình yên vô sự, trong lòng ba người Đấu Thiên Đô thở ra một hơi.
Chỉ là Mục Vân lại sắc mặt trắng nhợt, oa một tiếng, phun ra ngụm lớn máu tươi.
Một kích toàn lực của võ giả Sinh Tử cảnh tam trọng, hắn dùng Kim Cương Thánh Thể, Bách Luyện Kim Thân, Đoán Cốt Thánh Thể tam đại luyện thể võ kỹ chống cự, thế mà vẫn cảm giác kinh mạch thân thể của mình lúc này giống như muốn đứt ra.
Mà tam đại hộ thể võ kỹ, hắn càng dùng Dung Thiên Quyết vừa mới lĩnh ngộ, luyện hóa tam thể hộ thân, ba đường phòng hộ hình thành một đạo hộ thể cương tráo màu đen, thế mà vẫn như bị sét đánh.
Một kích toàn lực của võ giả Sinh Tử cảnh tam trọng quả nhiên khủng bố.
Lạc Tuyết cũng nghe được một tiếng phun máu tiếng, sắc mặt tái xanh, nhịn không được nhìn về phía phía sau.
Sắc mặt Mục Vân tái nhợt, thở dốc từng ngụm từng ngụm, bộ dáng làm nàng giật mình.
- Ngươi... Ngươi không sao chứ?
- Chết không được!
Mục Vân cười khổ nói:
- Ta vẫn xem trọng mình!
Lạc Tuyết nhìn Mục Vân, lòng tràn đầy áy náy.
Gia hỏa này, mặc dù ngoài miệng nói chuyện không kiềm chế, thế nhưng nội tâm vẫn cực kì có ơn tất báo.
Mình chẳng qua cứu hắn một mạng, nhưng cũng cho hắn mang phiền toái rất lớn, nhưng bây giờ người này vẫn không tiếc cái giá xuất thủ cứu của mình.
- Mục Vân, trước đó, thật xin lỗi.
- Không sao cả!
Mục Vân thản nhiên nói:
- Ta thiếu mệnh của ngươi, nói là dũng tuyền tương báo (*) cũng không đủ, đương nhiên sẽ báo đáp, về phần bọn hắn...
[*Người giúp ta một giọt nước, cũng phải báo ân bằng cả ao hồ]
Mục Vân nhìn phía dưới, không có mở miệng.
Những người kia, hiện tại còn không thuộc về phạm vi hắn tới cứu.
Trong bọn họ, trên cơ bản đều hi vọng mình chết, mà về phần Đấu Thiên Đô, vừa rồi làm nhục hắn như vậy, hắn hiện tại đi cứu hắn, đầu óc có bệnh.
Mà làm hứng chịu một kích, gia hỏa kia cảnh giới Sinh Tử cảnh tam trọng, chỉ sợ đã có phòng bị, cũng sẽ không cho hắn cơ hội một lần nữa.
Một khi xuống dưới, chỉ sợ không cứu được người nào, chết ngược lại là hắn.
Lạc Tuyết đương nhiên hiểu rõ điểm này, nàng cũng không khóc lóc bảo Mục Vân đi xuống cứu người, chỉ đứng tại chỗ, ánh mắt lộ ra lo lắng nồng đậm.
Mình hiện tại xuống dưới, nói không chừng đại sư huynh bọn hắn càng muốn phân ra tinh lực đến quản mình, chỉ làm cho bọn hắn gia tăng nguy hiểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận