Vô Thượng Thần Đế

Chương 1590: Một đại chu thiên

Mà giờ phút này, Mục Vân cùng Tiêu Mị chiến đấu trong sân càng thêm kịch liệt.
- Nhất Kiếm Phong Tiên!
Đột nhiên, Mục Vân chém ra một kiếm, lực lượng mạnh mẽ, triệt để khuếch tán ra.
Cả người Mục Vân lúc này bạo khởi.
Một kiếm, từ giữa giết ra, đâm thẳng.
Trong nháy mắt kiếm ra, từng đạo kiếm khí lại hiện ra quỹ tích hình tròn khuếch tán, lao thẳng tới Tiêu Mị.
Một kiếm này xuất động rất xảo trá, Tiêu Mị nhất thời cảm giác, cân bằng của thân thể chịu ảnh hưởng.
Mà còn chưa đợi Tiêu Mị kịp phản ứng, kiếm giới của Mục Vân đã bao phủ tới.
- Đáng chết!
Tay phải Tiêu Mị cầm trường kiếm đâm về phía trước, tay trái lại nắm chặt đoản kiếm, kiếm ra như quỷ mị, chém ra ba kiếm, vội vàng rút lui.
Phanh phanh phanh...
Liên tiếp ba kiếm, phát ra từng tiếng bành, võ đài rung động.
Thế nhưng toàn bộ cơ hồ bị kiếm giới của Mục Vân ngăn cản.
Thấy cảnh này, mọi người xung quanh vì Tiêu Mị mà hít vào một ngụm khí lạnh.
Nguy hiểm thật!
- Xú tiểu tử, thực sự đáng ghét!
Nhìn thấy Mục Vân bức bách nàng kém chút bị thua, Tiêu Mị thật giận.
Trong lúc giận dữ, hơi cắn răng ngà, đôi mi thanh tú nhíu lên, cong miệng, để đệ tử dưới đài, lại lớn tiếng kêu to.
Nhưng Mục Vân hiện tại không có bất kỳ cảm giác gì.
Hắn hết thảy cảm giác, đều tập trung vào Hắc Dận Kiếm trong tay mình.
Giờ khắc này, bên trong Hắc Dận Kiếm, Tiên khí vận chuyển, liên tiếp tâm mạch của hắn.
Trong nháy mắt, Hắc Dận Kiếm tựa hồ cùng hắn tâm ý tương thông, hợp thành một mạch.
Thoải mái.
Trong lòng Mục Vân chỉ muốn hô to một tiếng.
Cảm giác kì lạ nói không rõ, không nói rõ.
Nhưng lại rõ ràng phát sinh.
Mục Vân không biết nguyên nhân gì, nhưng nội tâm lại cảm thấy vô cùng thư sướng.
Vừa hay nhân cơ hội này, ngưng kết đại chu thiên vận chuyển.
Lấy kiếm làm điểm trung chuyển, vận chuyển.
Năm mươi chín chu thiên Tiên khí vận chuyển, lúc này liên tiếp Hắc Dận Kiếm trong tay Mục Vân, đang không ngừng luồn lên.
- Gia hỏa này... Đang đột phá.
Thấy cảnh này, Tiêu Mị sửng sốt.
Mục Vân thế mà chuẩn bị đột phá khi cùng mình giao thủ.
Có thể nhẫn nại, không thể nhẫn nhục.
Đây quả thực là vũ nhục nàng trần trụi.
Khinh thường nàng.
Tiêu Mị không thể nhịn.
- Lạc Phượng Cửu Thiên Kiếm Trảm.
Khẽ kêu một tiếng, Tiêu Mị chém ra một kiếm.
Thấy cảnh này, Mục Vân không bối rối, trở tay một kiếm, nghênh đón.
Đông...
Tiếng kiếm reo trầm muộn vang lên, Hắc Dận Kiếm trong tay Mục Vân phát ra tiếng hoan minh, trên thân kiếm chiếu sáng hắc mang rạng rỡ.
- Tốt!
Mục Vân cười ha ha, chém ra một kiếm.
Tiên khí bên trong cơ thể, tiểu chu thiên thứ sáu mươi thế mà bắt đầu xuất hiện.
- Tụ!
Vừa cùng Tiêu Mị giao thủ, Mục Vân một bên tụ tập Tiên khí bên trong cơ thể vận chuyển.
Thư sướng!
Sáu mươi chu thiên, ngưng tụ thành.
Một đại chu thiên triệt để hình thành.
Đột phá nước chảy thành sông, cảm giác nhẹ nhàng vui vẻ lâm ly.
Lục phẩm Nhân Tiên, một đại chu thiên Tiên khí vận chuyển.
Nhân Tiên cảnh giới có cửu phẩm cấp độ.
Từ nhất phẩm đến ngũ phẩm, mỗi một phẩm cảnh giới đề cao, đều là một vượt qua to lớn, Mục Vân hiện tại đã vượt qua đề thăng thuộc về mình.
Từ một tiểu chu thiên vận chuyển đến mười cái, nhất phẩm đến nhị phẩm.
Lại đến ba mươi tiểu chu thiên vận chuyển, chính là nhị phẩm đến tam phẩm.
Sau đó đến bốn mươi tiểu chu thiên vận chuyển, năm mươi tiểu chu thiên vận chuyển, lại đến đạt sáu mươi tiểu chu thiên vận chuyển.
Sáu mươi tiểu chu thiên, hợp hai làm một, biến thành một đại chu thiên, chính là lục phẩm Nhân Tiên.
Cảnh giới lục phẩm Nhân Tiên, một đại chu thiên Tiên khí vận chuyển, một đại chu thiên này, Tiên khí trên toàn thân thể, thất kinh bát mạch, thậm chí kinh mạch trong mỗi một cọng lông tơ đều không buông tha.
Mà lục phẩm đến thất phẩm thì là ba đại chu thiên.
Bát phẩm thì là năm đại chu thiên.
Cửu phẩm thì là chín đại chu thiên.
Cửu cửu quy nhất, Nhân Tiên cảnh đến đỉnh phong, bước vào đến cảnh giới Địa Tiên.
Chỉ là một ba năm chín mấy số lượng đơn giản, nghe qua thì cảm thấy rất đơn giản, thế nhưng làm được thì rất khó.
Chín cái đại chu thiên vận chuyển, tương đương với năm trăm bốn mươi tiểu chu thiên, tiêu hao cùng với số lượng Nhân Dương Đan cần cho tu hành đều đến số lượng mấy trăm vạn, hơn ngàn vạn.
Nhưng giờ khắc này, sau khi một đại chu thiên vận chuyển kết thúc bên trong cơ thể Mục Vân cũng không có đình chỉ.
Mỗi lần đối kích cùng Tiêu Mị, bên trong cơ thể hắn sẽ thêm ra một tiểu chu thiên vận chuyển.
Lần này, ngưng tụ thành hình một đại chu thiên, trong lúc Mục Vân còn đang giao thủ với Tiêu Mị bắt đầu ngưng tụ ra đại chu thiên vận chuyển thứ hai.
Thư sướng!
Đây là cảm giác duy nhất của Mục Vân hiện tại.
Kiếm xuất hiện trong tay, một kiếm nhanh hơn một kiếm, Mục Vân công kích càng ngày càng tiêu sái, càng ngày càng trôi chảy.
Cảnh giới đề thăng, khiến cho hắn ứng dụng nhân giai trung đẳng tiên pháp càng thêm thuận buồm xuôi gió.
Nhưng một bên khác, Tiêu Mị thì có chút khổ không thể tả.
Toàn thân khí thế Mục Vân hiện tại phát sinh thuế biến.
Lực lượng một kiếm thắng qua một kiếm.
Để nàng cảm thấy rất chật vật.
Cơ hồ có một loại cảm giác thở không được.
Loại cảm giác này, thật để nàng cuồng bạo nôn nóng.
- Đáng ghét!
Tiêu Mị nổi giận.
Phanh...
Đột nhiên, Tiêu Mị đứng tại chỗ, bàn chân giẫm mặt đất một cái.
Tiếng tạch tạch tạch vang lên, quần áo trên người nàng giờ phút này đều nổ tung.
Nhưng trong lúc bạo tạc, bên dưới quần áo tiên diễm, hào quang màu phấn hồng xuất hiện.
Một chiến giáp màu hồng phấn xuất hiện trên người Tiêu Mị.
Dáng người lồi lõm tinh tế được chiến giáp bọc vào, nhìn qua để người ta phun máu mũi, thân trên là chiến y phấn hồng bao phủ đến đùi, mà trên bàn chân thì đạp một đôi chiến ngoa, chân dài tuyết trắng, bại lộ trong không khí.
Tóc dài vung vẩy, giờ khắc này Tiêu Mị nhìn qua hiển thị rõ mị thái, càng lộ bá khí của một nữ hùng.
Nhưng màu hồng phấn lại để cho các đệ tử bên dưới liên tục phát ra tiếng sói tru.
Tiêu Mị giận.
Thế nhưng sự giận dữ này lại để cơ hồ một phần mười đệ tử dưới đài chảy máu mũi, để các đệ tử dưới đài không thể không cúi người.
Thấy cảnh này, Mục Vân cũng sững sờ.
Nhưng hắn hiện tại càng đặt tâm tư vào trong vận chuyển Tiên khí khi mình chiến đấu.
Từng đạo Tiên khí nồng đậm vận chuyển trong thân thể, hình thành từng tiểu chu thiên.
Thực lực từng giờ từng phút đề thăng được cảm giác rất rõ ràng.
Đây mới là thứ để hắn thoải mái nhất.
- Thoải mái!
Mục Vân hét lớn một tiếng, mặt mũi tràn đầy vui mừng.
Một màn này lại để đám người cảm giác, Mục Vân hiện tại nhìn Tiêu Mị hiển thị rõ mị thái trên lôi đài, mà hô to ra một tiếng thoải mái này.
Dù Tiêu Mị trời sinh phóng đãng, giờ khắc này bị vạn chúng chú mục, lại bị Mục Vân áp chế, còn bị Mục Vân đùa giỡn, cũng nhịn không được gầm thét một tiếng.
- Thoải mái con * ngươi!
Mắng một tiếng, không để các đệ tử xung quanh cảm thấy lui bước, ngược lại càng làm cho bọn hắn cảm giác được trong lòng có cảm giác khác xuất hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận