Vô Thượng Thần Đế

Chương 2756: Lư lão thái gia

Mưa to ào ào đánh vào trên giáp trụ, rắc rắc vang lên, cả bốn phía Lư phủ, giờ khắc này, hộ vệ đứng đầu tứ đại gia tộc vây quanh đến nước chảy không thông.
Mà hiện tại, ngoài cửa lớn Lư phủ, trên quảng trường, ước chừng có hai ba ngàn người.
- Lư Minh Khôn, đến bây giờ, còn không ra sao?
Ngoài cửa lớn, Cổ Quan hiện tại mở miệng quát.
Chi nha một tiếng, đại môn mở ra, từng đạo thân ảnh lao ra.
Chính là hộ vệ Lư phủ.
Mấy người cầm đầu rõ ràng là Lư Minh Khôn, Lư Thủ Nghĩa cùng Lư Nhân Doãn, cùng với Lư Ngọc Tuyết, Lư Ngọc Thanh hai tỷ muội.
- Cổ Quan, ngươi làm thế có ý gì?
- Ý gì?
Cổ Quan cười nhạo nói:
- Nữ nhi ngươi liên thủ cùng Tạ Thanh Mục Vân giết con trai Cổ Thanh Hà của ta, khoản nợ này, chúng ta bây giờ phải tính toán một chút.
- Ồ?
Lư Minh Khôn lại nói:
- Vậy tại sao con gái ta lại giết hắn?
- Ta quản ngươi vì sao, giết chính là giết.
Cổ Quan hừ nói:
- Đại giới là Lư gia các ngươi tối nay sẽ bị loại ra khỏi quận Quảng Bình.
- Cổ Quan, ngươi không khỏi quá càn rỡ một chút chứ?
Lư Minh Khôn hừ nói:
- Ngươi ta mặc dù đều là Chân Thần cảnh, ngươi nên biết, ngươi ở Chân Thần sơ kỳ, mà Lô Minh Khôn ta là Chân Thần sơ phong đỉnh phong, giữa chúng ta, vẫn có chênh lệch nhất định, ngươi xác định muốn làm như vậy?
- Được rồi, ngươi đừng làm ta sợ.
Cổ Quan quát:
- Ngươi cho rằng ta không biết… Ngươi vì đột phá cảnh giới Chân Thần trung kỳ, hiện tại đã là thân bị thương nặng, thực lực giảm xuống, ngươi hiện tại, chỉ sợ còn không phải đối thủ của một mình ta.
- Nói nhảm nhiều với hắn như vậy làm gì?
Tính tình Viêm Thông Thiên nóng nảy, hừ nói:
- Đại tỷ ta bị Mục Vân cùng Tạ Thanh giết, hai tên này, tất phải chết.
- Lư Minh Khôn, mau giao hai người ra, nếu không, ta để Lư gia ngươi máu chảy thành sông.
- Làm càn!
Lư Thủ Nghĩa hiện tại quát:
- Lư gia ta chính là một trong ngũ đại gia tộc ở quận Quảng Bình, khi nào, đến phiên Viêm gia ở chỗ này giương oai?
- Muốn chết.
Dứt lời, Viêm Thông Thiên giết ra.
Mà hiện tại, Viêm Như Phong hiện tại cũng theo sát.
- Oa ca ca, thật sự là náo nhiệt.
Đúng lúc này, một thân ảnh áo xanh xuất hiện, nhìn về phía trước, cười nói:
- Không sai, Viêm Thông Thiên, đại tỷ ngươi tên là gì... Viêm Như Ngọc đúng không? Dáng người nóng bỏng, làm cho người ta nhìn thôi đã muốn chảy máu cam, đúng là bị ta giết!
- Muốn báo thù, đến giết ta là được.
Tạ Thanh một thân thanh sam, đứng trong mưa, có vài phần cảm giác tráng sĩ chịu chết.
- Thanh ca...
Lư Ngọc Thanh hiện tại lo lắng không thôi.
- Yên tâm đi, hai lão già, giết không được ta.
Tạ Thanh kêu to một tiếng, giết về phía hai người.
Mà hiện tại, ba người Lư Minh Khôn, Lư Thủ Nghĩa và Lư Nhân Duẫn cũng xông về phía ba người Tiêu Hiền, Cổ Quan, Hạ Diệc Phàm.
Trước cửa Lư phủ, nhất thời đại loạn, tiếng chém giết cùng tiếng gầm thét, liên tiếp vang lên.
Trước quảng trường, mùi máu tươi dần dần bốc lên.
- Còn chưa tới trễ.
Mà hiện tại, Mục Vân chạy tới.
Hắn phát hiện tứ đại gia tộc liên thủ tiến công, liền chạy tới, cũng may không muộn.
Mục Vân nhìn giữa sân, phát hiện tình cảnh Lư phủ đúng là rất không tốt.
Quan trọng nhất chính là ngũ đại Chân Thần, mặc dù Tạ Thanh lấy một địch hai, ngăn lại, nhưng ba người Cổ Quan, mọi người Lư phủ căn bản không có biện pháp gì.
- Xem ra, ẫn là phải làm thịt mấy tên dẫn đầu mới được.
Hạ quyết tâm, Mục Vân bước ra, lực lượng toàn thân phát ra, cả người hắn ẩn nấp trong đám người giao chiến phía dưới.
Trước mắt cần chú ý chính là, làm thế nào giải quyết năm vị võ giả Chân Thần cảnh.
Đầu tiên, Mục Vân tự nhiên nhìn về phía Tạ Thanh.
Viêm Thông Thiên cùng Viêm Như Phong hai người, tất phải chết không thể nghi ngờ, cứ như vậy, bên trong Viêm Châu, quần long vô thủ, Viêm gia ở Viêm Châu, liền triệt để phế đi.
Hạ quyết tâm, Mục Vân không ngừng đi ở trong đám người, tới gần vị trí giao chiến của ba người.
Tạ Thanh tuy rằng là Hư Thần viên mãn, nhưng dù sao cũng là thần long, hiện tại lấy một địch hai, bị gắt gao áp chế, nhưng Viêm Thông Thiên cùng Viêm Như Phong hai người, cũng không cách nào làm gì Tạ Thanh.
- Nhị ca, liên thủ.
Viêm Thông Thiên hiện tại đột nhiên mở miệng quát.
- Tốt!
Dứt lời, Viêm Như Phong lao ra, trong tay nắm chặt một thanh trường kiếm, tay phải cùng bàn tay Viêm Thông Thiên nắm lại cùng một chỗ.
- Viêm Động Thiên Đế Quyết.
Một tiếng quát khẽ truyền ra từ trong miệng hai người, vào hiện tại, lực lượng cuồng bạo, từng tầng từng tầng phát tiết ra.
Bàn tay Viêm Thông Thiên và Viêm Như Phong gắt gao nắm chặt cùng một chỗ, hai người mỗi người cầm một kiếm, kiếm trong tay lúc này giống như bị hỏa diễm vây quanh, tiếng ca ca vang lên.
- Trảm!
Cùng lúc đó, hai người chém ra một kiếm, đánh về phía Tạ Thanh.
Mà đúng lúc này, Mục Vân động.
Kiếm hồn ngưng tụ ở trong lòng, hắn hiện tại toàn thần đề phòng.
- Thương thiên chi nhãn!
- Tả huyết quỷ nhãn.
Hai mắt lúc này mở ra, một cỗ lực lượng xoay chuyển không gian cùng lực lượng huyết mạch, hiện tại, trùng kích ra.
- A...
Đột nhiên, Viêm Như Phong đang ngưng tụ công kích kêu thảm thiết một tiếng.
Bàn tay của hắn, giống như bị không gian khuấy động, dần dần hóa thành thịt vụn.
Mà hiện tại, Viêm Thông Thiên cũng phát hiện có gì đó không đúng.
Cánh tay nhị ca của mình lúc này truyền đến một cỗ lực hút, giữ chặt hắn, không cách nào thoát thân.
- Nhị ca, ngươi làm sao vậy?
- Tam đệ, mau rời khỏi ta! Nhanh lên!
Viêm Như Phong quát.
- Ta... Ta không thể tách ra được.
- Cái gì?
Vẻ mặt Viêm Như Phong hiện tại tàn nhẫn, thu hồi một kiếm, chém đứt tay trái của mình.
Phốc xuy vang lên, máu tươi phun lên gò má Viêm Thông Thiên.
- Nhị ca!
Viêm Thông Thiên hiện tại hoàn toàn trợn tròn mắt.
Hắn thế nào cũng không nghĩ tới, đột nhiên sẽ phát sinh biến hóa này.
- Ha ha, sói con, đến liền đến, hiện thân đi.
Tạ Thanh hiện tại cười ha ha nói, có vẻ cực kỳ hưng phấn.
- Đáng tiếc.
Mục Vân tiếc hận phi thân mà ra, cười khổ nói:
- Vận dụng hai mắt, còn không thuần thục, nếu không mắt trái công kích, mắt phải không gian cắt, hai người bọn họ, đều muốn chết.
- Không tệ, ngươi nhìn kìa, lá gan đều bị ngươi dọa mất.
Tạ Thanh nhìn hai người, cười nhạt nói:
- Không sai chứ, hai vị?
- Mục Vân.
Nhìn thấy Mục Vân xuất hiện, Viêm Thông Thiên đỡ nhị ca Viêm Như Phong, trong mắt chỉ còn lại một tia lãnh lệ tàn nhẫn.
- Viêm Thông Thiên, thuận đường đi Viêm gia một chuyến, Viêm gia ngươi hiện tại không còn, công không được Lư gia, lần này, chỉ sợ là trước không có đường vào, sau không có đường lui.
- Ngươi đánh rắm.
Viêm Thông Thiên hừ nói:
- Gia gia ta Viêm Bá Quân tọa trấn ở trong phủ, hơn nữa có mấy vị Hư Thần viên mãn cao thủ, chỉ bằng ngươi? Có thể làm gì chúng ta?
- Không tin à?
Mục Vân lắc đầu nói:
- Không tin thì quên đi, ta cũng lười giải thích với ngươi nhiều, dù sao ngươi cũng không nhìn thấy thi thể gia gia ngươi... Sau đại hỏa là mưa to, có lẽ Viêm phủ hiện tại đã bị rửa sạch, một vật cũng không còn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận