Vô Thượng Thần Đế

Chương 2712: Ngày đầu nhậm chức

Lư Ngọc Tuyết nhìn Mục Vân thật sâu một cái, không mặn không nhạt nói:
- Không được.
Nghe được lời này, Mục Vân khoát tay áo, không nói nhiều.
Một bữa cơm, quả nhiên ăn rất thoải mái.
Trên bàn cơm kia, đều một ít huyết nhục của thần thú cấp thấp, quả thực là đại bổ, còn có một ít dược liệu thích hợp nấu canh, cũng là rất mỹ vị.
Ăn xong một bữa cơm, quả thật rất thoải mái.
Cơm rượu no nê, Lư Ngọc Tuyết mang theo Mục Vân cùng Tạ Thanh, chọn hai kiện thần binh thích hợp, sau đó mới rời đi, trở lại Lư phủ.
Lư gia, một trong năm đại gia tộc của quận Quảng Bình, địa vị siêu nhiên, trong gia tộc chỉ riêng tộc nhân đều có hơn một ngàn, hộ vệ càng nhiều, không sai biệt lắm hai ba ngàn người.
Hai ba ngàn người này, một ít ở trong phủ đệ Lư gia, an gia hộ viện, một số thì ở Quảng Bình quận thành cùng với một vài tiểu thành thị xung quanh, trông coi sản nghiệp.
Lần này, Lô Ngọc Tuyết mang theo Mục Vân cùng Tạ Thanh, chính là đi tới phủ đệ Lư gia.
Đại vệ thứ chín, mỗi vệ đội khoảng trăm người, Mục Vân hiện giờ đang đảm nhiệm đội trưởng đội chín.
Lư Ngọc Tuyết mang theo Mục Vân cùng Tạ Thanh đi tới phủ đệ bên trái, các hộ vệ mặc trang phục màu chàm hiện tại đang đứng vững.
Mọi người chú ý, bắt đầu từ hôm nay, Mục Vân, chính là đội trưởng đội hộ vệ số chín của các ngươi, Tạ Thanh là đội phó, nhớ kỹ chưa?
- Nhớ kỹ.
- Được, Tô Nham, ngươi mang theo Mục Vân cùng Tạ Thanh, quen thuộc một chút quy củ của Lư phủ, có chuyện ta sẽ thông báo cho các ngươi.
- Vâng.
Một nam tử dáng người cường tráng, dáng vẻ trung niên, hiện tại đi lên.
- Chào đội trưởng, ta tên Tô Nham, là đội phó đội chín.
Tô Nham hành lễ, cung kính nói.
- Ừm.
Mục Vân gật gật đầu, nói:
- Tô đội trưởng, hai huynh đệ chúng ta còn chưa quen thuộc quy củ Lư phủ, bất quá hôm nay có chút mệt mỏi, ngươi dẫn chúng ta đi nghỉ ngơi đi.
- Vâng.
Tô Nham mang theo Mục Vân cùng Tạ Thanh hai người, đi tới trước một dãy phòng bên trái.
Hai gian phòng ốc ở đầu, rõ ràng nhìn không giống nhau.
- Được, Tô đội trưởng, về phần những chuyện khác, chúng ta nghỉ ngơi trước, sau đó nói chuyện.
- Được.
Tô Nham rời đi.
Mục Vân cùng Tạ Thanh hai người, tiến vào trong phòng, thở ra một hơi.
- Sói con, thấy chưa?
- Nhìn thấy gì?
Tạ Thanh vội vàng nói:
- Nhìn thấy ánh mắt những người đó nhìn chúng ta sao?
- Hận không thể ăn chúng ta.
- Ngươi nói gì?
Mục Vân cười nói:
- Hai chúng ta, một Hư Thần sơ kỳ, một Hư Thần trung kỳ, ta vừa nhìn thấy, chỉ riêng Hư Thần hậu kỳ, đã có mười mấy người, bọn họ ngay cả phó đội trưởng cũng không lẫn tới.
- Ngươi nói hai người chúng ta đột nhiên tới, một đội trưởng, một phó đội trưởng, bọn họ làm sao có thể phục?
- Nói hình như rất đúng.
Tạ Thanh cười ha ha nói:
- Đã như vậy, vậy giết người lập uy.
- Ừm.
Mục Vân thở ra một hơi, nói:
- Trận chiến hôm nay, ta lĩnh ngộ rất nhiều, cần phải suy nghĩ một chút, buổi tối đi.
- Tốt!
Hai người không nói gì nữa, ngồi xuống, đều mỗi người bắt đầu tu luyện.
Tạ Thanh tu luyện, tự nhiên là tiếp tục ngủ, mà Mục Vân thì cầm thần tinh, bắt đầu hấp thu lực lượng thần tinh.
Hắn hiện tại học tập rất nhiều phương pháp luyện chế hư thần đan, thế nhưng cho tới bây giờ chưa từng thí nghiệm qua, cũng căn bản không có địa phương thí nghiệm, cho nên chủ yếu tăng lên, vẫn dựa vào thần tinh.
Chỉ là trên người chỉ còn lại có ba ngàn thần tinh, phải tiết kiệm một chút.
Tâm tư trầm định, Mục Vân dần dần nhìn vào thân thể của mình, trong cơ thể hắn hiện tại dần dần diễn hóa ra từng mạch lạc rõ ràng.
Những mạch lạc kia, tổ chức lại, so với trước kia phức tạp hơn gấp mấy chục lần hơn trăm lần, đó là thần mạch.
Hư Thần cảnh giới, không chỉ ngưng luyện thần thể cùng thần hồn, càng là muốn ngưng luyện thần mạch.
Thần mạch lấy thần lực đả thông, chú ý, thần hồn lực đi tẩm bổ, hơn nữa đây chỉ là ban đầu.
Sau Hư Thần, là Chân Thần cảnh giới, Chân Thần, hồn ngưng tụ ra phách, hồn phách viên mãn, khi đó trong cơ thể sẽ ngưng kết ra sáu thần mạch.
Mà hiện tại xuất hiện những mạch lạc kia, bất quá là điểm ban đầu của thần mạch.
Những thứ này đều cần một tia thần lực để dần dần tích lũy, dần dần lắng đọng.
Mục Vân hiện tại đã đạt tới Hư Thần sơ kỳ đỉnh phong, chỉ thiếu một tia, là có thể đạt tới cảnh giới Hư Thần trung kỳ.
Một tia này, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.
Hiện tại, hai tay hắn nắm chặt thần tinh, từng tia thần lực bị rút ra, dung nhập vào trong thân thể mình, tẩm bổ tứ kinh bát mạch.
Lực lượng rầm rầm, tựa như dòng suối, ngưng tụ trong thân thể hắn, khuếch tán, dần dần hóa giải.
Tầng tầng lực lượng này khuếch tán, chẳng những trùng kích kinh mạch của hắn, khiến cho thân thể của hắn cũng bắt đầu đề cao.
Ông...
Đột nhiên, trong thân thể hắn, thần hồn vào hiện tại, tự chủ khuếch tán ra, lưu động trong thân thể, từng tầng từng tầng, từng đạo, truyền xuống.
Trong nháy mắt này, lực lượng trong cơ thể hắn từng bước tăng cao.
Cuối cùng, hoàn toàn hoàn chỉnh.
Mà thần hồn, rốt cục lần thứ hai tăng lên một cấp bậc.
Bên trong thân thể, rất nhanh đạt được lực lượng cường đại từ trong thiên địa.
Trong lúc bàn tay nắm chặt, Mục Vân cảm giác được, thần lực của mình, lần nữa ngưng tụ.
Cửu long lực.
Mà hắn bây giờ, lại càng đạt tới cảnh giới Hư Thần trung kỳ.
Lực lượng tăng lên, khiến cho Mục Vân cảm giác thân thể mình lúc này đều trở nên nhẹ nhàng bay lên.
Loại cảm giác này rất kỳ quái, nhưng lại rất chân thật.
Bình thường mà nói, Hư Thần sơ kỳ, nhất long lực, Hư Thần trung kỳ, ngũ long lực lượng, Hư Thần hậu kỳ, cửu long lực.
Mà Hư Thần đỉnh phong, chính là thập ngũ long lực, hư thần viên mãn cấp độ, chính là đạt tới nhị thập long lực.
Nhưng Mục Vân hiện tại có thể cảm giác được, thần hồn của mình vẫn chưa đạt tới cấp độ hậu kỳ, nhưng lực lượng lại đạt tới cấp độ hậu kỳ. Đây chỉ là uy năng thân thể của hắn, tay trái so với toàn bộ thân thể còn mạnh hơn một nửa.
Hiện tại hắn đánh ra một quyền, tay phải có được cửu long lực, nhưng tay trái lại có thể đạt tới thập nhất long lực, rất khủng bố, thậm chí không chỉ có bấy nhiêu.
Thở ra một hơi, Mục Vân ngồi xuống.
- Lực lượng tăng lên, không thể dẫn phát thần hồn biến hóa thân thể ta.
- Nhưng thần thể lại đề cao rất nhanh, chỉ sợ cùng huyết mạch của ta có quan hệ cực lớn.
Nắm chặt hai đấm, Mục Vân đứng dậy.
Hư Thần trung kỳ.
Cảnh giới tăng lên, cũng không tính là chậm, dù sao, hắn đến thần giới bất quá không tới tháng ba.
Ca...
Mà lúc này, một tiếng gõ cửa lại đột nhiên vang lên.
- Ai?
- Cửu đội trưởng, là ta, Tô Nham.
- Vào đi.
Mục Vân đứng dậy, ngồi xuống trước bàn.
- Mục đội trưởng.
Tô Nham cười nói:
- Tối nay là đội chín của chúng ta trực ban đêm, các huynh đệ đều chờ.
- Trực đêm?
- Đúng vậy, trong Lư phủ chúng ta, chín đội hộ vệ, một đội trăm người, bình thường luân phiên trực, đêm nay đến đội chín của chúng ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận