Vô Thượng Thần Đế

Chương 3715: Bạo Liệt Kiếm (2)

Viên đan dược này, in một chữ ‘Giải’, tên là Giải Phong Đan, sau khi phục dụng, có thể giải trừ bộ phận phong ấn trên người, khôi phục một bộ phận thực lực.
Trang sách kia, thì in hai chữ ‘Sa Mạc’, dĩ nhiên là Địa Nguyên Thư. Địa Nguyên thư sa mạc cửa thứ hai, dĩ nhiên ở chỗ này.
- Oa, là Địa Nguyên Thư.
Hàn Y nhìn thấy trang Địa Nguyên Thư này, nhất thời lộ ra thần sắc kinh ngạc:
- Tê Hà tiên tử thật sự hào phóng, thế mà đem Địa Nguyên thư cũng đặt ở chỗ này.
- Phương pháp sử dụng Địa Nguyên thư, ta phi thường quen thuộc, Hàn Y, viên Giải Phong Đan này, ta ăn trước, chờ thực lực của ta khôi phục, chúng ta không cần sợ hãi cái gì.
Mục Vân cầm lấy đan dược, nhìn Hàn Y.
- Ừm, Mục Vân ca ca, ngươi ăn trước đi, chờ ngươi thực lực khôi phục, ngươi phải bảo vệ ta đó.
Hàn Y mỉm cười nói.
- Không thành vấn đề.
Mục Vân sờ sờ cái đầu nhỏ của nàng, mỉm cười, sau đó ăn vào Giải Phong Đan.
Sau khi Giải Phong Đan ăn vào, Mục Vân nhất thời cảm giác được, phong ấn trong cơ thể bị cởi bỏ không ít, thực lực của hắn, nhất thời khôi phục đến trình độ Thánh Nhân tiểu vị cảnh.
- Rốt cục không còn là phàm nhân nữa.
Mục Vân kích động không thôi, thân thể phàm nhân, thật sự quá yếu ớt, hồi tưởng lại cục diện gian nan khốn khổ hai ngày trước, Mục Vân có loại cảm giác giống như cách một thế.
Hắn hiện tại, có được thực lực Thánh Nhân tiểu vị cảnh, cả người, thoát thai hoán cốt.
Bất quá binh khí pháp bảo của hắn, còn không thể sử dụng, may mắn trước mắt hắn, có một trang Địa Nguyên thư, một thanh bảo kiếm, một khối ấn tỷ, vừa lúc cho hắn sử dụng.
Hắn luyện hóa trang thư Sa Mạc, Địa Nguyên thư trên tay, lại có thêm một trang.
Mà thanh bảo kiếm kia, lại là tiểu Thánh khí, Mục Vân treo ở bên hông, Gia Cát Liên Nỏ đã vô dụng, có thể vứt đi.
Ấn lạc pháp bảo kia cũng là tiểu Thánh khí, toàn thân xanh biếc, linh khí có chút nồng đậm.
Mục Vân luyện hóa kiếm ấn, lại có một trang Địa Nguyên thư trong tay, trong lòng hắn tự tin sung túc, không còn sợ hãi cái gì nữa.
Màn đêm buông xuống, trong khu an toàn đã phủ đầy độc khí, có vài người không kịp tiến vào khu an toàn, bị đầu độc chết, mà có thể tiến vào khu an toàn, vì cướp đoạt bảo rương, cũng bộc phát thảm thiết chém giết.
Tình cảnh của Mục Vân, một mảnh bình tĩnh.
Hàn Y ở trong sơn động nghỉ ngơi, hắn ở bên ngoài canh giữ, lúc này hắn đã khôi phục thực lực Thánh Nhân tiểu vị cảnh, không cần thừa nhận đói khát cùng mệt mỏi, lạnh nhạt tự nhiên.
Sau khi khôi phục thực lực Thánh Nhân, ngũ quan của Mục Vân cũng trở nên vô cùng nhạy cảm, hắn nhất thời cảm giác được, có một đạo khí tức quen thuộc, đang tới gần.
Trong bóng tối, chỉ thấy một bóng người xuất hiện, trên lưng người này có một đôi cánh màu trắng bạc, chính là Vũ Vô Đạo.
- Vũ Vô Đạo, là ngươi.
Mục Vân biến sắc, không ngờ lại gặp Vũ Vô Đạo ở chỗ này.
- Ha ha, Mục Vân, ngươi quả nhiên ở chỗ này.
Vũ Vô Đạo mỉm cười, trong tay cầm một thanh kiếm.
Khí tức của hắn, cũng khôi phục lại Thánh Nhân tiểu vị cảnh, hắn bắt được khí tức của Mục Vân, xách kiếm đuổi giết tới.
Lúc này Vũ Vô Đạo, không có nửa điểm suy đồi, ánh mắt của hắn, vô cùng sắc bén, khí tức của hắn, cường hoành vô cùng, chi kiếm trong tay, dưới ánh trăng lóe ra hồng mang yêu dị.
- Kiệt Tây Tạp và Đức Gia Nhĩ đâu, không phải ngươi đi với họ à?
Mục Vân vẻ mặt ngưng trọng, chỉ riêng một Vũ Vô Đạo, hắn cũng không sợ hãi, nhưng nếu Kiệt Tây Tạp và Đức Gia Nhĩ đều tới, vậy thì phiền toái.
May mắn hắn cũng không có cảm thấy khí tức cường đại, người tới chỉ có một mình Vũ Vô Đạo mà thôi.
- Ha ha, cái tên Ám Dạ tinh linh kia, còn có tử linh công hội, ta đã giết chết toàn bộ bọn họ.
Vũ Vô Đạo thản nhiên nói.
- Cái gì!
Mục Vân biến sắc, nói:
- Không có khả năng, ngươi làm sao có thể giết chết bọn họ?
- Tê Hà tiên tử thật đúng là hào phóng, dĩ nhiên đem loại danh kiếm này đặt ở trong bảo rương, bị ta lấy được.
Vũ Vô Đạo mỉm cười:
- Bạo Liệt Kiếm ở trong tay ta, ta muốn giết Kiệt Tây Tạp cùng Đức Gia Nhĩ, dễ như trở bàn tay, hai tên hỗn đản này, khắp nơi làm nhục ta, Vũ Vô Đạo ta có người như thế nào, thiên phú đại nghịch mệnh cách, là người sáng lập sát chứng đạo, bọn họ dám làm nhục ta, ta nhất định sẽ trả lại gấp trăm lần!
- Thi thể của bọn họ, đều bị ta bầm thây vạn đoạn, chết đến không thể chết được nữa!
Mục Vân nhìn thần sắc Vũ Vô Đạo, cũng không giống như nói dối, chẳng lẽ Kiệt Tây Tạp và Đức Gia Nhĩ thật sự bị hắn giết chết?
Vũ Vô Đạo hăng hái, so sánh với bộ dáng ủ rũ lúc trước, quả thực là khác nhau như hai người.
Hắn nắm chặt Bạo Liệt Kiếm, trong ánh mắt có một cỗ khí thế bập người thiên hạ.
Thanh Bạo Liệt kiếm này, xếp thứ bảy trong mười đại danh kiếm, mang theo hiệu quả bạo kích, mỗi một kiếm vung ra, tuyệt đối là bạo kích.
Cái gọi là bạo kích, là một loại hiệu quả sát thương đặc thù, sát thương bạo kích, gấp đôi sát thương nguyên thủy.
Nói cách khác, mỗi một kiếm của Vũ Vô Đạo đều có thể tạo thành thương tổn gấp đôi.
- Ngươi mặc dù cũng khôi phục thực lực Thánh Nhân, nhưng binh khí của ta lợi hại hơn ngươi rất nhiều, ngươi tuyệt đối không phải địch thủ của ta.
Vũ Vô Đạo vẻ mặt miệt thị, bạo liệt kiếm, kiếm kiếm bạo kích của hắn, binh khí của hắn lực sát thương gấp đôi Mục Vân, nếu đánh nhau, hắn cơ hồ là thắng được.
- Niệm ở chúng ta từng là đồng minh, ngươi tự sát đi, ta để lại cho ngươi một thi thể đầy đủ.
Vũ Vô Đạo cầm Bạo Liệt Kiếm, kiếm quang màu đỏ yêu dị, dưới ánh trăng lóng lánh.
- Ha ha, ngươi muốn chiến liền chiến, chẳng lẽ Mục Vân ta còn có thể sợ hãi?
Mục Vân hừ lạnh một tiếng, tế xuất ấn tỷ, khí tức rót vào ấn tỷ, ấn lạc bộc phát ra lục quang chói mắt, hóa thành bộ dáng khổng lồ, bay lên, hung hăng hướng Vũ Vô Đạo trấn áp xuống.
Vũ Vô Đạo múa Bạo Liệt Kiếm, một kiếm hung hăng bổ ra, phanh một tiếng, không ngờ lại bổ ấn tỷ xanh biếc của Mục Vân thành hai nửa.
Toàn bộ khối ấn tỷ, phát ra một tiếng răng rắc, rơi xuống đất, trở thành phế phẩm.
- Ha ha ha, Bạo Liệt kiếm của ta, kiếm kiếm đều bạo kích, pháp bảo binh khí ngươi ở trước mặt ta, chính là sắt vụn, không cần giãy dụa nữa, chịu chết đi!
Vũ Vô Đạo cười rộ lên, cầm kiếm chém ra, một đao chém vào đầu Mục Vân.
Bạo Liệt kiếm của hắn, không hổ là mười đại danh kiếm, mỗi một kiếm giết ra, đều có thể tạo thành thương tổn gấp đôi, kiếm kiếm đều bạo kích, phi thường lợi hại.
Ánh mắt Vũ Vô Đạo âm lãnh, chỉ cần Mục Vân bị một kiếm của hắn đánh trúng, tất sẽ chết không thể nghi ngờ.
- Thế giới sa mạc, mở!
Mục Vân không chút hoang mang, tế xuất sa mạc thư trang, một cỗ khí tức mênh mông, nhanh chóng trải ra ngoài, cả mặt đất, hóa thành sa mạc thế giới.
Cát vàng quét qua.
Cuồng phong loạn vũ.
Gió và cát đầy trời, che khuất bầu trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận